Thông báo bổ nhiệm của An Tri Hạ đã được gửi xuống, thế là cô đã đến làng để nói rõ nhà ăn có chỗ trống, mọi người lại tiếp tục bí mật chiến đấu quyết liệt. Cuối cùng, Lưu Nhất Nguyệt vì mang thai người yếu mà thuận lợi thay thế, đáng tiếc, nhà ăn đã mở được nửa tháng, còn mười mấy ngày nữa vụ mùa kết thúc, sẽ bị giải tán.
An Tri Hạ đã bắt đầu tự may quần áo trong hai ngày qua, thời tiết tháng ba mỗi ngày một ấm hơn, người trẻ tuổi tràn đầy khí thế, hơn nữa cô còn có một bộ đồ giữ nhiệt bằng nhung cừu của Đức, có thể sớm cởi bỏ quần áo mùa đông cồng kềnh, mặc áo len nhung xinh đẹp vào. Cô chỉ cần làm hai chiếc áo khoác và quần dài.
Các yếu tố phổ biến luôn thay phiên nhau, nhưng các yếu tố cổ xưa được thế hệ sau ngưỡng mộ vẫn luôn chiếm một vị trí trong ngành thời trang, có một xu hướng bất hủ. Cô chọn vải nhung kẻ màu cà phê, may một bộ Tây phục nhỏ cổ điển bóp eo, quần ống đứng màu đen rủ xuống có cảm giác xếp nếp đầy đủ và áo len nhung dê cổ bèo màu đen, nhìn chung vô cùng xinh đẹp thời thượng.
Bộ còn lại là áo khoác có dây buộc dài vừa phải màu đỏ tía và quần bó màu đen, dáng người cô cao ráo thon thả, mặc vào cực kỳ tôn eo, cộng thêm bím tóc đuôi rết bồng bềnh và đôi giày đế vuông màu đen, tràn ngập khí chất nữ vương, cô không nhịn được đi catwalk một vòng trên con đường nhỏ lát đá.
An Tri Thu liên tục khen xinh đẹp, vỗ tay rất to, khiến Nhiếp Nghĩa Xương hàng xóm cũng không nhịn được, bước lên chiếc ghế treo tường để nhìn trộm.
Nhìn thấy An Tri Hạ rực rỡ hoàn toàn thay đổi, anh ấy vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của anh ấy, cô bé này mặc một chiếc áo khoác bông mỏng cũ kỹ, trên mặt có vết nứt nẻ đỏ ửng, đầu tóc rối bù khô héo, trên người không có hai lạng thịt, chỉ có đôi mắt to long lanh nước. Lúc này mới qua bao lâu, mà vịt con xấu xí đã biến thành thiên nga trắng xinh đẹp rồi!
Anh ta không ngừng huýt sáo, giống như một tên ăn mày không có gì làm trên phố: "Không phải em là con rắn xinh đẹp trong tiểu thuyết của tiên sinh Lỗ đấy chứ?"
An Tri Hạ cười lạnh một tiếng: "Vậy tôi gọi anh một tiếng, anh dám đáp lại không?"
"Sao lại không dám!" Anh ấy chống hai tay, cười nói: "Em gái của anh xinh đẹp thật, khiến cho một người làm công tác văn hóa ngậm mỹ nữ trong miệng như anh liên tưởng đến một hình tượng đặc biệt, Nhan Như Ngọc trong sách, chắc là cũng có dáng vẻ như vậy? Còn có một câu nói gì nhỉ, 'Thử nữ chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian na đắc kỷ hồi văn'*?"
(*Dịch nghĩa: Người con gái này đoan trang, xinh đẹp, trầm tĩnh tao nhã, chỉ có trên trời mới có tiên nữ hoàn mỹ như vậy, nhân gian khó mà tìm được.)
"Nhị Cẩu Tử!"
"Ơi!" Nhiếp Nghĩa Xương vô cùng dứt khoát, rất đắc ý, nhưng vừa nói ra đã cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ấy bất đắc dĩ nói: "Cô gái nhỏ, em định ôm hận đến bao giờ?"
"Còn sống đến lâu thì ôm đến đó." Cô hừ một tiếng, dám nói cô xấu, có thể không nhớ cả đời được sao?
"Có loại tổn thương không thể đảo ngược được đâu."
"Được rồi, để hai anh em bọn anh tiếp tục chuộc tội đi." Nhiếp Nghĩa Xương bất đắc dĩ nói, còn chưa kịp mở miệng nói thêm, một viên đá tròn đã ném về phía anh ấy. Nhiếp Nghĩa Xương né tránh, không may trượt chân khỏi ghế, chật vật ngã phịch một tiếng xuống đất. Hai anh em này, một đứa so đo, một đứa tàn ác.
"Anh mặc quần lót rộng sẽ không ai nhìn thấy cái gì của anh, nhưng em tôi là con gái, phải chú ý thanh danh." An Tri Thu vỗ vỗ đất bụi trên tay nói: "Những thứ hai người mất lúc trước đều tìm lại hết rồi, hơn nữa còn nhận được mấy trăm đồng bồi thường, từ nay hai anh em chúng tôi sẽ không tiếp đãi hai người ăn cơm nữa. Tôi thấy thanh niên trí thức Phí tay nghề rất tốt, mọi người kết nhóm ăn cơm đi."