"Tôi cho anh hai lựa chọn, thứ nhất, so tài với tôi, mười ván thắng bảy, thắng được anh tùy ý lựa chọn bạn gái, lấy được một triệu đô la. Chà, anh hẳn là có đủ khả năng chứ?" Anh ta liếc nhìn James, người đang lo lắng đứng sau hai người, tiếp tục nghịch chiếc bật lửa trên tay, "Thứ hai, hai cô gái thi đấu, mười ván thắng bảy, thắng được chọn một người bạn trai, và nhận được một triệu đô la từ mỗi người chúng ta. Anh nghĩ sao?"
Eileen vừa nghe có thể nhận được hai triệu đô la đã phấn khích đến mức run lên: "Tôi sẽ đấu với cô!"
Cô ta chỉ vào An Tri Hạ, lớn tiếng tuyên chiến: "Tôi muốn tiền, tôi cũng muốn anh ta!"
Eileen sợ Garrett sẽ hối hận, thậm chí còn làm nũng nói: "Garrett, mấy người các anh chơi súng thì có gì vui? Các anh vẫn chưa chán à? Người đẹp phương Đông nhỏ bé cầm súng mắt rưng rưng tranh tài không phải là tốt hơn sao?
"Em đúng là hiểu lòng tôi," Garrett mỉm cười, vòng tay qua eo cô ta, hôn xuống như không có ai ở đó, "Chút nữa nhớ phải tranh cho tôi một chút mặt mũi."
"Tuân lệnh ạ!" Eileen hơi thở ra, cười nói: "Em là do anh huấn luyện, bắn súng là cao thủ hạng nhất, nhắm mắt cũng có thể thắng một cách dễ dàng!"
Bọn họ hiển nhiên cho rằng An Tri Hạ và Phòng Viên là bắt ba ba trong rọ, tất cả đều sẽ thuận theo ý tưởng của bọn họ, thỏa mãn những suy nghĩ điên rồ trong lòng.
James vừa xấu hổ vừa tức giận, không nhịn được tiến lên thuyết phục: "Anh Ingram, bọn họ là khách quý đến từ phương Đông, bọn họ chỉ tới đây để vui chơi thôi, không có ý xúc phạm anh. Nể tình tôi, bỏ qua lần này đi? Sau khi tôi quay lại sẽ quà đến nhà hậu tạ!"
Sợ đối phương không hiểu ý của mình, James cố ý nhấn mạnh lời nói đó.
Một số người xung quanh nhạy bén nắm bắt thông tin, cau mày tham gia thuyết phục: "Garrett, quên đi. Nếu anh thích phụ nữ phương Đông, anh em tôi sẽ tìm cho anh vài người ngoan ngoãn hiểu chuyện."
"Gây rối với người Hoa Hạ thật khiến người ta đau đầu. Garrett, chúng ta không thể nâng mối hận thù cá nhân lên cấp quốc gia, không có lời đâu."
Garrett tiếp tục chơi với bật lửa, thờ ơ nói: "Cuộc sống quá nhàm chán. Đã lâu rồi tôi mới gặp phải người không chịu khuất phục, tại địa bàn của tôi muốn chơi đùa một chút thì làm sao? Cho dù hôm nay tôi có giữ họ ở đây mãi mãi, cũng không ai dám tiết lộ dù chỉ một lời, không phải sao?"
Sắc mặt mọi người đều khó coi, ai cũng hối hận vì đã đến tham gia cuộc vui.
James hối hận đến xanh ruột, công việc kinh doanh giải trí của anh ấy rất lớn, nổi tiếng trên toàn thế giới, nhưng khi đối mặt với bọn xã hội đen địa phương, anh ấy cũng phải cúi đầu làm lành.
Anh ấy không muốn cặp đôi Hoa Hạ xuất sắc này bị hủy hoại như vậy, thế là cắn răng nói: "Anh Ingram, công ty chúng tôi có một vài nghệ sĩ phương Đông mới, trông rất thuần khiết dễ thương. Điều quan trọng nhất là chính là chưa từng trải đời, tùy anh dạy dỗ, thế nào?"
"Ồ, trong mắt anh tôi là người thiếu kiên nhẫn, bụng đói ăn quàng sao?" Garrett nhẹ nhàng nói: "Leo James, hôm nay anh có cho tôi toàn bộ công ty giải trí Chiêm Kim thì tôi vẫn phải nói, vận mệnh sống chết nằm trong tay bọn họ, tùy vào việc bọn họ có thức thời hay không! Tại địa bàn của tôi phải tuân theo quy tắc của tôi."