Bởi vì Garrett khó chơi, James chỉ có thể lo lắng suông, có chút áy náy nhìn Phòng Viên cùng An Tri Hạ. Anh ấy thực sự không thể mở miệng được, để bọn họ cúi người chịu thua. Điều này có nghĩa là gì, người trưởng thành đều rõ ràng.
Nghĩ đến khoảnh khắc tình yêu ấm áp tràn ngập khi hai vợ chồng ăn cơm, anh ấy chỉ ước có thể tự đánh chết mình, cơ hội và nguy hiểm cùng tồn tại, dù biết điều đó nhưng anh ấy luôn có tâm lý may mắn.
Trong trường hợp này, xem ra sự xuất hiện của người Hạ Hoa là nguyên tội, chưa kể hai người có ngoại hình quá nổi bật, độ nhận diện cao đến mức ngay cả người nước ngoài cũng phải ấn tượng!
Tuy nhiên, trên mặt Phòng Viên không có một tia sợ hãi, vẫn như cũ rất bình tĩnh ôm An Tri Hạ vào lòng, nhưng trên người cũng toát ra một loại áp chế, "Anh Ingram, tôi hiểu được cảm giác cô đơn khi anh có núi vàng núi bạc nhưng không có ai để chia sẻ."
Nhưng anh phải tin rằng ông trời sẽ không đối xử tệ với bất cứ ai, quyền lợi của anh sẽ đến.
Hoa Hạ chúng tôi có câu nói anh hùng không đoạt mỹ nhân. Vợ tôi lại là điểm mấu chốt của tôi. Tôi hy vọng anh có thể hiểu tôi, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn."
"Thậm chí sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình sao?" Chiếc bật lửa trong tay Garrett đột nhiên thay đổi và biến thành cây súng mini, chỉ thẳng vào Phòng Viên: "Mạng sống nhỏ bé của anh không phải quan trọng hơn phụ nữ và tiền bạc sao? Nếu mạng sống không còn, anh làm sao có thể bảo vệ người phụ nữ đó? Anh biết đấy, tôi có rất nhiều cách khiến anh sống không bằng chết!"
Thật ra An Tri Hạ không hề sợ hãi.
Cô có không gian làm lá chắn bảo vệ, chỉ cần có thể tập trung dẫn những viên đạn ở gần mình vào gara ngầm của siêu thị thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Những viên đạn dù mạnh đến đâu, cũng đâu thể xuyên thủng mọi bức tường?
Nhưng cô sẽ không thể để lộ con át chủ bài của mình trước mặt nhiều người, rất nguy hiểm trừ khi thực sự cần thiết. Ngoài ra, trước khi bay khỏi kinh đô, Phòng Viên không biết từ đâu đã tìm thấy hai chiếc áo chống đạn, miễn cưỡng cứu được mạng sống của họ.
Phòng Viên nắm chặt cánh tay An Tri Hạ, cười nhẹ nói: "Trước khi mất mạng, tôi sẽ xử lý các người trước." Bàn tay còn lại lại từ trong túi móc ra một vật màu đen.
Sau khi mọi người nhìn rõ ràng, không khỏi thở hổn hển, lùi lại một bước.
"Đó là WKII!"
Đàn ông có bản năng yêu thích quan tâm đến vũ khí. Qua ánh đèn rực rỡ, nhiều người trong số họ đã nhận ra nó. Đây chính là con át chủ bài nước M đã khiến người ta nghe mà biến sắc từ mấy chục năm trước, đến tận bây giờ họ cũng không dám coi thường sức mạnh của nó.
Garrett sắc mặt thay đổi, con ngươi đột nhiên co lại, cố nén không lùi bước, giữ nguyên bộ mặt đại ca địa phương nước M. Anh ta lặng lẽ hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, cười khẩy: "WKII đã bị loại bỏ từ lâu. Anh chỉ là người Hoa Hạ, làm sao có thể có được? Không phải là lấy một mô hình để lừa gạt mọi người đi?"
Phòng Viên cầm WKII trong tay chơi đùa, nói: "WKII đang được trưng bày ở bảo tàng quân sự nước M của anh, trong kho vẫn còn rất nhiều hàng tồn kho, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nhưng tôi biết một chút về nguyên lý, chỉ cần đổ đầy TNT vào. Mặc dù sức mạnh không bằng ban đầu, nhưng vẫn có thể san bằng trường bắn.
Ít nhất, anh và bọn tay sai cũng không thể chạy trốn.
Vì vậy, không ai trong chúng ta có cơ hội chiếm phần thắng." Trong lòng mọi người dao động, nhưng không ai muốn mạo hiểm cơ hội một phần trăm này.
Garrett mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào Phòng Viên, nữa ngày không tìm ra được sơ hở nào.