Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 125

Chương 125 - Chương 125 -

"Cô." Chị Lưu vừa tức vừa sợ, một vỏ hạt dưa lập tức chui vào cổ họng, ho khan không ngừng, trên mặt bị ngạt thở đến bầm tím.

An Tri Hạ đảo mắt, tiến lên cầm đôi đũa trên bàn, kẹp miệng chị ta, đưa đũa lên phía trước, nhanh chóng gạt sang một bên.

Chị Lưu chịu không nổi đau đớn thể xác, cũng không kịp quay đầu lại, miệng hơi mở ra, nước chua trong bụng trực tiếp hướng về phía cán sự Vương gầy đen đeo kính, chậc chậc, mùi bánh rau hẹ, hành lá và bánh rán hương tỏi bay đầy khắp phòng.

An Tri Hạ nín thở bước nhanh ra cửa, trên mặt lộ ra ý cười trên nỗi đau của người khác: "Vỏ hạt dưa trong cổ họng chị Lưu trào ra rồi hả? Nhớ đem toàn bộ hồ sơ nhân sự của công xã lên văn phòng cho tôi, xã trưởng dặn dò đấy!" Cô chỉ vào tờ giấy để lại trên bàn, sau đó nhẹ nhàng bước nhanh lên lầu.

Một vụ ồn ào và hương vị lớn như vậy đã nhanh chóng thu hút đám cán sự từ các văn phòng trái phải. Mọi người ngó nghía một chút, ai nấy đều vui mừng không thôi: "Cán sự Vương, cậu rơi xuống hố phân à? Còn chủ động rơi trước?"

Cán sự Vương buồn nôn không chịu nổi, đứng tại chỗ rối tinh rối mù lên không biết phải làm sao. Nghe những gì người khác nói, anh ta xấu hổ vùi đầu lao ra ngoài. Mọi người đều nhao nhao bịt mũi nhường đường.

Mà sắc mặt chị Lưu cũng u ám: "Các người vây quanh đây làm gì? Đang giờ làm việc còn không chịu đợi trong văn phòng, chờ bị xã trưởng gọi lên một lượt hay sao? Biến hết đi!"

"Chị Lưu, chị nhớ đánh răng nhé, bảo sao bình thường chị nói chuyện khó nghe như thế, hóa ra là bị hôi miệng..."

Mọi người lại ôm bụng nhỏ giọng cười ha ha, bộ phận nào trong công xã có mặt mũi nhất? Ngoài ủy ban giám sát và đảng chi bộ là những bộ phận có thẩm quyền, không cho bình luận ra. Thì đầu tiên là bộ phận tài chính, quản lý tiền lương và trợ cấp, mặc dù tiền phiếu của mọi người là cố định, nhưng vẫn có thể lợi dụng kiếm thêm. Thứ hai là bộ phận thư ký, bọn họ phục vụ lãnh đạo, nói vài câu có thể đá bạn bay màu, đương nhiên mọi người sẽ phải nể mặt. Thứ ba là bộ phận nhân sự, công việc được truyền từ cha mẹ sang con cái, nhưng công việc thực tế được phân phối cái gì thì còn nhiều điều phải nói. Sau đó là bộ phận hỗ trợ...

Hai vị cán sự này của bộ phận nhân sự thường xuyên làm mất lòng mọi người, lúc này ai nấy cũng mừng rỡ xem trò vui, nhưng nghe vậy đều nhao nhao giải tán.

Chị Lưu bức xúc không chịu được, mình bị bôi nhọ hết lần này đến lần khác, nhưng lại không thể làm gì An Tri Hạ. Chị ta xoa xoa cổ họng cho bớt đau, nhìn chằm chằm vào tờ giấy đã được xã trưởng duyệt rồi đập lên mặt bàn bên cạnh, không quan tâm cái gì nữa.

Sau khi cán sự Vương gội đầu, anh ta dùng khăn ướt lau vết bẩn trên quần áo, mặt, cổ và mắt bằng nước xà phòng nhiều lần, nôn khan xong quay lại.

Vết bẩn trên sàn, bàn và ghế vẫn còn sáng loáng chờ đợi, tờ giấy kia cũng bị ngâm trong đó. Anh ta không nhịn được lại quay đầu sang một bên nôn khan vài cái, vẻ mặt vô cùng âm trầm. Anh ta đi thẳng đến bàn của chị Lưu, nhìn xung quanh, cầm chiếc áo khoác chị ta khoác lên ghế, lau vết bẩn trên bàn và ghế. Lau được một lần, anh ta lại cầm chiếc khăn quàng cổ màu đỏ chót yêu thích của chị Lưu, lau sạch những thứ trên tài liệu.

Sau khi cán sự Vương dọn dẹp sạch sẽ vị trí của mình, trong không khí vẫn còn mùi hôi chua của rau hẹ tỏi hành tây. Anh ta liền đun chảy kem bảo vệ da chị Lưu để trong ngăn kéo thành nước, lau bàn ghế một lần nữa, phần nước còn lại thì hất xuống sàn.

Bận rộn xong thì cũng hết một buổi sáng. Anh ta ôm một chồng hồ sơ thật dày, đứng chải tóc trước gương, mặc một chiếc áo khoác mỏng để sẵn trong văn phòng, xách cặp công văn, đeo kính đi đến bộ phận phát triển nông nghiệp phụ ở tầng hai.

Bình Luận (0)
Comment