Phần lớn người trong công xã đều kéo ra cửa hóng chuyện: "Tôi nhìn thế này là hiểu, bộ phận phát triển nông nghiệp phụ bị cắt ra làm nhà máy?"
"Không sai, thư ký Từ nói buổi sáng người mới An Ớt Chỉ Thiên vỗ ngực cam đoan với xã trưởng sẽ thành lập nhà máy để kiếm tiền cho công xã chúng ta. Tôi từng thấy người khoác lác rồi, nhưng chưa thấy ai mạnh miệng như thế, xã trưởng cũng mặc kệ cô ta sao?"
"Các người không hiểu điều này sao? An Ớt Chỉ Thiên được phó xã trưởng Lưu đề cử, xã trưởng Viên vừa mới nhậm chức có thể động vào cô ta sao? Không thể động, sẽ khó chịu. Nên mới khen ngợi thổi phồng cô ta, để An Ớt Chỉ Thiên ngu ngơ gây chuyện, đến lúc đó không phải xã trưởng có thể quang minh chính đại đuổi cô ta về thôn làm ruộng tiếp rồi sao?"
"Đỉnh, đúng là đỉnh, chẳng trách xã trưởng Viên mới tới công xã ta năm năm đã áp chế được hai phó xã trưởng bản địa..."
An Tri Hạ: "..."
Cô đang đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, thế mà vẫn nói chuyện được như thế?
Hơn nữa cô cũng không biết mình lại nổi tiếng như vậy, An Ớt Chỉ Thiên là cái quái gì? Nhưng mà đúng là cô rất bá đạo...
An Tri Hạ liếc mắt ghi nhớ từng người này vào đầu, sau đó quay người lại tháo bảng hiệu của bộ phận phát triển nông nghiệp phụ xuống, thay vào đó một cái tên nhà máy nhỏ hơn.
"Tri Hạ." Chị Lý, anh Trương thậm chí cả chủ nhiệm Chương đều đỏ mặt nhìn cô.
Thấy hai tay bọn họ trống trơn, An Tri Hạ bình tĩnh hỏi: "Không lấy được hồ sơ khu rừng sao?"
"Ừm." Chị Lý đại diện phát biểu, nhỏ giọng nói: "Bọn họ nói hiện tại đang là ngày mùa, ba mươi sáu thôn phải bận rộn cái gì mà nông cụ, phân bón, thuốc trừ sâu, máy móc nông nghiệp... Chân còn không chạm đất, làm gì có thời gian tìm hồ sơ khu rừng."
Thật ra không cần cô ấy nói ra An Tri Hạ cũng có thể đoán được tâm tư châm chọc, khiêu khích của những người kia.
"Chủ nhiệm Chương, chị Lý, anh Trương, mọi người sợ cái gì?" Cô ôm ngực, hất cằm về phía bảng hiệu vừa gắn lên: "Nếu mọi người thật sự muốn làm nhà máy với tôi, mặc dù hồ sơ nhân sự vẫn ở trong công xã, nhưng không còn thuộc quyền quản lý của bọn họ nữa, nếu mọi người vẫn sợ hãi rụt rè như trước thì không làm được gì đâu, chỉ đang làm trò cười cho bọn họ mà thôi."
Ba người bọn họ bị cô nói đến mức đỏ mặt, nhưng không thể phản bác.
Ban đầu bọn họ không như vậy, nhưng sau nhiều lần bị dạy dỗ nghiêm khắc, vì cuộc sống mà tính cách trên người cũng mài giũa. Thậm chí bây giờ bị một tiểu bối chỉ trích, bọn họ vẫn có tư thế yếu đuối chấp nhận số phận và nhận lỗi của mình.
"Tại sao việc đầu tiên tôi làm lại là gắn tên nhà máy? Ngay cả khi nhà máy còn chưa được hoàn thành thủ tục? Bởi vì đây là nơi chúng ta muốn phấn đấu, là lực lượng của chúng ta. Người khác chế giễu thì sao? Chúng ta chỉ cần làm chuyện của chúng ta thôi."
"Lấy một cái hồ sơ rất đơn giản, nhưng cũng bị người khác làm khó dễ không đưa ra? Sau này còn nhiều khó khăn hơn thế, và còn hơn nữa, chúng ta còn có thể tiếp tục sao?"
Anh Trương lau mồ hôi mỏng trên trán, cô gái nhỏ tràn đầy khí thế, áp chế người khác đến mức không thở nổi. Anh ấy yếu ớt nói: "Nếu không, nếu không, đồng chí Tiểu An cô làm mẫu cho chúng tôi một lần đi? Chúng tôi chỉ ở trong văn phòng, đầu óc không thể sáng suốt, cần tham khảo ví dụ thành công."
Hai người còn lại cũng gật đầu đồng ý, trong đầu bọn họ trống rỗng, không có cách nào đối phó với đám người kia, hoặc là phớt lờ bọn họ hoặc là chế nhạo xem thường bọn họ.
"Muốn tôi lấy lại danh dự thay các người?"