Cả ba khẽ cúi đầu, không dám nhìn cô.
"Được, chúng ta đi gặp bọn họ một chút." An Tri Hạ vào trong xách túi ra ngoài, ba người nhanh chóng thu dọn đồ đạc một lượt, đóng cửa chính khóa cửa sổ rồi đuổi theo.
Người trong công xã đi làm tại chỗ, thường xuyên chuồn ra ngoài, tan làm lại vô cùng tích cực, tiếng còi vừa vang lên, bọn họ lập tức bước nhanh về phía nhà xe, vẻ mặt tươi cười, giống như những đứa trẻ sau giờ học.
Những người ngồi trong văn phòng không có gì làm lại thích ganh đua so sánh, quần áo, vợ chồng, con cái, ăn uống, nhà và xe đều là một trong những đối tượng ganh đua so sánh. Thế nên không ít người trong công xã, khi thấy có xe đạp mới bóng loáng trong lán xe, đều đổ xô thành hàng đến ngắm nghía.
An Tri Hạ mang theo ba người đi tới cửa lán xe, cười tủm tỉm chặn hai cán sự bộ phận hồ sơ lại, cúi đầu nhìn đồng hồ nói: "Cán sự Cao, tối hôm qua anh không ngủ à? Sao sáng nay lại úp mặt trên bàn ngủ hai tiếng trong giờ làm việc? Bàn cứng khó chịu, lần sau nhớ mang theo gối và chăn mỏng, đề phòng ai bị cảm còn muốn có lương dưỡng bệnh."
Cán sự Cao là một thanh niên cao gầy, được gia đình cưng chiều, vừa nhờ người tìm quan hệ mua vị trí thay thế, sau đó đút lót để được phân vào bộ phận hồ sơ nhàn rỗi. Từ nhỏ đã quen thuận buồm xuôi gió, làm sao anh ta chịu nổi chuyện xấu hổ như vậy? Khuôn mặt trắng trẻo thanh tú lập tức đỏ bừng, tóc như dựng đứng lên, giống như một con mèo xù lông.
An Tri Hạ lại nhìn sang người khác: "Cán sự Hồ, thức ăn trong nhà ăn chúng ta ngon hơn ở nông thôn nhiều, anh cũng nên chịu đựng lót dạ một chút, đề phòng buổi chiều đói bụng lại tốn sức ra ngoài ăn vụng, miệng bóng loáng bụng căng tròn trở về. Cứ bữa đói bữa no như vậy, chẳng những có cơ thể mập giả, mất cân bằng chất béo da thịt, có thể hầm thành thịt kho tàu ra, thì còn mọc đầy mụn trên mặt, cũng đủ để anh nhớ kỹ, quan trọng hơn là tôi sợ anh còn trẻ mà giày vò hỏng dạ dày, không ăn được đồ tốt, chỉ có thể gặm dưa muối."
Cán sự Hồ che mặt hóp bụng trước ánh mắt của mọi người, xấu hổ đến mức không dám gặp ai nữa. Đối với một người sành ăn mà nói, ăn lương khô gặm dưa muối chính là một lời nguyền khủng khiếp!
"Đồng chí Tiểu An, cô chỉ là một công nhân tạm thời, mới đến đây một ngày đã biến công xã thành sân khấu kịch, cô thật sự cho rằng mọi người đều có tính khí tốt, để cô quậy phá sao?" Chị cả của liên đoàn phụ nữ công xã, phó chủ nhiệm Thường nghiêm mặt nói: "Đúng, cô cống hiến sổ tay cấp cứu, có ích với tất cả mọi người. Nhưng sổ tay cấp cứu kia là cô học thuộc từ nơi khác viết ra, nếu như không có phó xã trưởng Tiền vận hành thì sổ tay cũng không phát huy tác dụng lớn như thế đâu?"
"Sắp xếp cô làm công nhân tạm thời một mặt là để khẳng định sự đóng góp của cô, mặt khác là để rèn luyện cô tuổi trẻ không nên phạm sai lầm."
"Xin lỗi, tôi chỉ là công nhân tạm thời ở đây, không biết bà là ai." An Tri Hạ cười nói, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh nắng chiều nhuốm một màu đỏ ửng, giống như một bông cúc bá vương lộng lẫy bị thiêu đốt, thể hiện tất cả sắc đẹp vô hạn, vô cùng lãng mạn.
Phó chủ nhiệm Thường hơi vênh cằm, ưỡn ngực hóp bụng, thản nhiên nói: "Tôi là Phó chủ nhiệm Thường của liên đoàn phụ nữ." Công nhân tạm thời, cán bộ, phó chủ nhiệm, chủ nhiệm, cái nào cũng thua xa!
An Tri Hạ nghe vậy bật cười: "Tôi phát hiện họ của người trong công xã cũng khá chính xác."
Mọi người đều bối rối không hiểu ra sao.
An Tri Hạ vui vẻ bẻ ngón tay, giải thích nghi vấn của mọi người: "Mọi người xem, phó xã trưởng Tiền, người mà phó chủ nhiệm Thường vừa nhắc đến, họ Tiền, phải không? Tiền với Tiền* đồng âm, không phải là tính trước mệnh cựu phó xã trưởng sao?"
(*钱 và 前 đồng âm, phó xã trưởng Tiền (钱), còn Tiền (前) nghĩa là cũ, trước, đã qua)