"Được rồi, mọi người đi hết rồi, đừng có giả vờ nằm ở đấy nữa." An Tri Hạ tiến lên đá đá người.
Phó chủ nhiệm Thường kiên quyết nằm im, không nhúc nhích chút nào.
An Tri Hạ cười lạnh một tiếng, lại dùng chân cọ vào mặt người ta: "Thật sự không dậy nổi? Vậy tôi vẽ con rùa lên mặt bà nhé?"
Lời vừa dứt, phó chủ nhiệm Thường đột nhiên mở mắt ra, căm tức nhìn cô: "Con bé kia, mày không có căn cơ gì ở công xã Ngũ Kỳ, đừng có mà hung hăng quá! Nếu để tao nắm được bím tóc của mày thì xác định ngâm nước đắng cả đời đi!"
Trong tiểu thuyết, bà ta đã làm y như vậy với nguyên chủ.
Khóe miệng An Tri Hạ nhếch lên một nụ cười: "Không phải chỉ là nói suông thôi sao? Bà có làm được không? Tôi thấy hình như bà muốn vào cục cảnh sát, cùng chống lại định mệnh uyên ương với phó xã trưởng Tiền thì phải?"
Phó chủ nhiệm Thường bò dậy khỏi mặt đất, quần áo thường ngày gọn gàng sạch sẽ nay đã nhàu nát bám đầy bụi, đầu tóc bù xù, ngay cả khuôn mặt béo mập trắng nõn cũng in đầy dấu giày. Bà ta nghiến răng hít một hơi thật sâu: "Tốt, tốt, rất tốt, quả nhiên, nghé mới sinh không sợ cọp, chúng ta cùng chờ xem!" Nói xong thì đẩy xe của mình dậm chân đi ra ngoài.
Ba người chủ nhiệm Chương trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo An Tri Hạ đến bộ phận hồ sơ, hình như bọn họ không thể học được cách công kích người khác như thế.
Chờ bọn họ đến nơi, cán sự Cao và cán sự Hồ đã lấy ra mấy cái túi tư liệu dày, phủ đầy bụi rồi dùng giẻ lau sạch.
"Công xã chúng ta có ba mươi sáu thôn, rừng núi nhiều, phần lớn đều giao cho đại đội sản xuất tự sử dụng, còn lại 20% là ở chỗ này." Tốt xấu gì cán sự Hồ cũng đã làm việc gần mười năm ở bộ phận hồ sơ, từng theo dõi phân loại hồ sơ một lần nên vẫn hiểu biết một chút: "20% núi rừng này hoặc là xa xôi, hoặc là núi sâu rừng thẳm, đều là nơi không ai muốn và không có nhân lực khai thác."
Trên mặt An Tri Hạ không lộ ra chút mảy may lúng túng nào, lại hỏi bản đồ công xã Ngũ Kỳ, đẩy đi một xe tư liệu rất dày.
Mấy người chủ nhiệm Chương phát sầu thay cô, ít nhất đồng chí cũ kia còn có một số vốn khởi nghiệp, nhưng bây giờ An Tri Hạ chỉ có hai trăm đồng. Nhiệt huyết vừa mới sôi trào lập tức nguội đi, bọn họ nhìn bóng lưng mảnh khảnh mà kiên định của An Tri Hạ, liếc nhìn nhau.
"Chủ nhiệm, ông nghĩ chúng ta nên làm gì?" Chị Lý không có chủ ý gì.
"Chủ nhiệm, tôi cũng đã nhìn qua kế hoạch của đồng chí Tiểu An hai lần, mọi khâu đều rất rõ ràng và có thể thực hiện được, nhưng trong quá trình thực hiện quả thật có nhiều khó khăn khác nhau. Mới chọn địa điểm cho trại nuôi gà thôi mà đã gặp khó khăn đầu tiên rồi..."
"Đúng vậy, hai trăm đồng đối với người bình thường chúng ta mà nói, cũng coi như là một khoản tiền nhỏ, nhưng dùng để phát triển hạng mục thì thật sự không đủ, nhân lực vật lực mở núi đều rất lớn, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được." Chị Lý cũng nói bổ sung.
Chủ nhiệm Chương đẩy xe, đầu óc rối bời, dứt khoát vứt bỏ mọi suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồng chí Tiểu An nói rất đúng, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ, đừng có gặp phải chuyện gì khó khăn cũng lùi bước, nếu mọi thứ dễ dàng hoàn thành, có thể đến lượt chúng ta là người tiên phong không?"
"Các cô cậu tự suy nghĩ đi, tôi quyết định đi theo cô ấy."
Ở tuổi của ông ấy, đã không còn nhiều thời gian để sống lãng phí nữa, cũng không còn nhiều suy nghĩ phấn đấu như vậy, có lẽ đây là nỗ lực cuối cùng của ông ấy, phải thể hiện quyết tâm, dũng cảm và kiên trì để chiến đấu đến cùng!
Tất cả mọi người đều mù quáng trong lòng làm theo, chị Lý và anh Trương cũng suy nghĩ một chút, đặt ra mục tiêu cho mình, đã lựa chọn rồi thì phải kiên trì đến cùng, cho dù gặp khó khăn bất lực cũng không thể ảnh hưởng đến đồng chí Tiểu An.