Muốn mở trang trại nuôi gà, tài chính lại không quá dư dả, ở trong ánh mắt người khác, chỉ đành lựa chọn nuôi nhốt trong rừng để giảm chi phí đầu vào.
Trên thực tế, gà nuôi tự nhiên có chất lượng thịt trứng ngon ngọt, được người dân thành thị và nông thôn rất ưa chuộng, thế hệ sau cũng bị thị trường đào thải ra một loại trào lưu phản thuần chủng, nhưng giá bán vẫn cao ngất ngưởng (gà công nghiệp).
Nếu cô mở được trang trại nuôi gà, vậy sẽ có thể trở thành sản nghiệp trụ cột, có thương hiệu công xã Ngũ Kỳ, mang lại thu nhập không ngừng cho người dân.
Trại nuôi gà có triển vọng phát triển tốt, chu kỳ nuôi gà ngắn, có thể bán trứng gà ta, cũng có thể bán gà sống, phân gà sau khi ủ xanh cũng là loại phân hữu cơ tốt. Cho nên nuôi gà trong rừng có thể làm cây cối dần chuyển đổi sang cây ăn quả chất lượng cao, có thể tạo thêm một khoản thu nhập.
Sau khi lợi nhuận được mở rộng, máy móc sẽ được đưa vào để tiến hành sơ chế gia công trứng và thịt gà, để tăng lợi nhuận và tăng việc làm.
Cô có rất nhiều sách chuyên môn về nuôi gà thả rông tự nhiên, đến lúc đó lại hỏi thêm các chuyên gia về gà trong thôn, chắc chắn có thể hỗ trợ trại nuôi gà làm ăn phát đạt. Nhưng không thể giải quyết ngay từ đầu như thế. Khu vực rừng của công xã bị bỏ, cô chuyển sự chú ý của mình sang khu vực rừng của từng đại đội.
Tất cả mọi người đều cố gắng vì cái bụng của mình, dồn hết tâm sức vùi đầu vào đất đai, hơn nữa không hiểu biết nhiều về trồng cây ăn quả, nên khu vực rừng dành cho các đội viên đại đội lữ đoàn kiếm củi, đồ khô.
Diện tích rừng của mỗi đại đội không những đủ mà còn dư rất nhiều, cô có thể chọn vài nơi làm trại chăn nuôi để tiến hành thí nghiệm sơ bộ, nếu đạt kết quả tốt, mỗi đại đội đều có thể nuôi gà ở vài ngọn núi.
Có kế hoạch rõ ràng, cô bắt đầu nghiên cứu khu rừng của từng đại đội. Cuối cùng, cô để mắt đến một khu rừng ở ngã ba thôn Hà Đường và ba thôn làng khác. An Tri Hạ lấy bút đỏ đậm khoanh tròn lên tấm bản đồ đã sao chép, đợi ngày mai đi khảo sát rồi tính toán sau.
Cửa ra vào và cửa sổ nhà An Tri Hạ được che bằng những tấm rèm dày nặng, mà trên giường cô cũng treo một tấm màn dày không lọt ánh sáng. Ngay cả khi An Tri Thu đi vệ sinh ban đêm cũng không thể nhìn thấy tia sáng nào hắt từ trong phòng ra.
Cô lấy đèn tích điện ra, ghé vào bàn giường đọc một số sách chuyên môn về gà thả rông và tài liệu phim ảnh, truyền hình, sắp xếp chép lại ra giấy rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, An Tri Thu đã làm xong bữa sáng, bánh rán tối qua cuộn với khoai tây bào sợi xào cà rốt thịt băm, phết một ít tương ngọt và tương ớt tự làm, rồi cho rau diếp lên.
An Tri Hạ không nhịn được ăn hai cái, bụng nhỏ cũng hơi phồng lên, tay nghề nấu ăn của anh trai đã tiến bộ rất nhiều. Nghĩ đến đây, cô lập tức khen ngợi.
An Tri Thu cười nói: "Thanh niên trí thức Phí nấu ăn rất ngon, ngày nào lấy trả nông cụ anh cũng trò chuyện với chị ấy một hai câu, có thêm rất nhiều kiến thức, anh còn luyện tập ba lần một ngày nữa, tất nhiên kỹ năng nấu ăn phải cải thiện rồi?"
An Tri Hạ giật mình trong lòng, cũng cười âm thầm thăm dò: "Anh, thanh niên trí thức Phí là người rất tốt sao?"
An Tri Thu gật đầu, nhận xét rất đúng trọng tâm: "Đúng là rất tốt, nhưng lại không thoải mái với mọi người, chính là kiểu có qua có lại, nhận gì trả nấy, nợ nần rõ ràng. Ở cùng với người như vậy sẽ rất mệt mỏi, nhưng cái này cũng liên quan đến hoàn cảnh gia đình và kinh nghiệm của chị ấy."
"Cũng có thể." An Tri Hạ bình tĩnh trở lại, cả người thoải mái xách túi, lấy chìa khóa khoá xe.
"Bé con, dù sao anh trai em cũng là song sinh với em, không phải kẻ ngốc, vẫn có thể hiểu được đạo lý đơn giản như đối nhân xử thế."