An Tri Thu vừa nói vừa nhét hộp cơm mình đã chuẩn bị sẵn vào túi xách của cô: "Bữa trưa bảo đầu bếp nhà ăn hâm nóng lên ăn, chỉ mất vài phút, đừng có lười biếng, hôm nay trời còn lạnh nữa, nếu ăn nhiều đồ lạnh quá thì dạ dày không chịu được đâu."
An Tri Hạ gật đầu đáp ứng, vội vàng đạp xe đến công xã.
Chào người gác cửa, An Tri Hạ dừng xe đi vào văn phòng, trên bàn đã được lau sạch sẽ, còn đặt một tách trà hoa cúc đường phèn.
Chủ nhiệm Chương, anh Trương và chị Lý đều lúng túng đứng dậy tập trung xung quanh, nhưng ngay sau đó, bọn họ đã nghiêm túc bày tỏ quyết định của mình. Bọn họ sẽ chiến đấu cùng với An Tri Hạ, sẽ không bao giờ lùi bước.
An Tri Hạ cười gật đầu, không nói gì nhiều, uống nửa tách trà hoa cúc đường phèn, còn chưa ngồi xuống đã bảo mấy người cùng nhau đạp xe đi khảo sát mấy chỗ nhìn trúng hôm qua.
Một nhóm bốn người qunag minh chính đại rời khỏi công xã trước sự ước ao ghen tị của mọi người.
Mảnh đất kia không xa lắm, dù sao cô cũng một mặt cân nhắc ưu tiên vì người nhà, mặt khác lại cân nhắc điều kiện giao thông, càng gần thị trấn, tỉnh lộ càng tốt.
Nơi này cách nơi cô đi chợ lần đầu không xa, là nơi gần thôn Hà Đường nhất.
An Tri Hạ đi trước, ba người còn lại theo sau, tìm đến địa điểm trên bản đồ dưới sự hướng dẫn của thôn dân. Núi không quá cao, độ dốc hơi thoai thoải, mặc dù cỏ dại mọc um tùm, nhưng chất lượng thổ nhưỡng không tồi, thoát nước tưới tiêu bình thường, thích hợp nuôi gà và trồng cây ăn quả.
Cô chọn ba ngọn núi thấp nối nhau sát tỉnh lộ, tự leo lên lượn một vòng cẩn thận, sau đó mới ôm cái bụng đói trở về. Bởi vì bọn họ đã chào hỏi nhà ăn trước khi đi, cho nên các đầu bếp đã giữ lại thức ăn cho bọn họ.
An Tri Hạ đặt hộp cơm trưa vào trong nồi hấp, hâm nóng, mở ra, bên trong có cơm trắng óng ánh, một lớp trứng tráng rắc tiêu, một muôi canh khoai tây hầm tóp mỡ, thịt khô thái miếng mỏng và tương đậu giác tự làm.
Hấp lại một lần, cơm bên trong đã ngấm đầy nước canh, cô dùng thìa khuấy đều thức ăn, ăn từng miếng lớn, mệt mỏi cả người gần như tan biến hết, chỉ cần được no bụng, tâm trạng sẽ vô thức bay bổng lên.
Sau bữa ăn, cô cũng không nghỉ ngơi, tiêu hóa thức ăn xong thì cùng ba người chủ nhiệm Chương đến đại đội quản lý ba ngọn núi kia nói chuyện, tranh thủ lấy quyền sử dụng rừng núi.
An Tri Hạ không trông cậy vào năng lực của bọn họ, chỉ cần làm những việc thực tế, thế là cô lại giải thích thêm vài câu: "Chúng ta là nhân viên công xã, chắc chắn thôn làng sẽ có ưu đãi khi cho công xã trưng dụng núi rừng, ưu tiên thuê người trong thôn tiến hành quản lý, tiền lương và trợ cấp tuyệt đối tốt hơn làm ruộng nhiều."
"Sau đó, mọi người nói cho bọn họ biết khi thành công nuôi gà trên núi, sẽ mang đến thay đổi gì cho đại đội bọn họ. Phải đặc biệt nhấn mạnh, chúng ta sử dụng phương thức nửa thuê nửa mượn để trưng dụng rừng núi, tối hôm qua tôi cũng đã soạn thảo hợp đồng ký kết rồi, nhất định sẽ không để trong đội chịu thiệt."
"Nếu bọn họ đồng ý, mọi người phải ký kết ngay tại chỗ, đề phòng có biến..."
Mấy người nghiêm túc gật đầu, núi rừng chỉ ở yên một chỗ, bọn họ tin tưởng chỉ cần đại đội có đầu óc suy nghĩ, cho dù sau này có lợi ích hay không, cũng sẽ cho công xã mặt mũi.
An Tri Hạ đến chỗ xã trưởng Viên lấy ba tờ thư giới thiệu trước, sau đó tách khỏi ba người họ. Chủ nhiệm Chương tự mình làm việc với một đại đội, anh Trương và chị Lý đến một đội khác, còn An Tri Hạ thì trở về thôn Hà Đường.
Cô đạp xe thẳng vào khuôn viên ủy ban thôn, xe vừa dừng lại, cửa ủy ban thôn đã bị đóng sầm một tiếng.