An Tri Hạ cười lạnh, một tay nắm chặt quả đấm, tay kia xoa xoa lòng bàn tay: "Bí thư chi bộ Thôi, ông không hoan nghênh tôi sao? Tôi là nhân viên công xã, đường đường chính chính nhận thư của xã trưởng đến làm việc đấy."
Thôi Thành Quân miễn cưỡng mở cửa, hét vào mặt cán bộ thôn xóm hai tiếng, kêu người ta đến đi cùng, thật ra là để tăng thêm lòng dũng cảm cho mình. Ông ta từng là bá hộ trong thôn, trên đầu chỉ gánh anh vợ và vị trí ổn định hơn mười năm trong công xã, nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn.
Nhưng hết lần này đến lần khác phải chịu thiệt từ An Tri Hạ, càng là người ngang ngược độc đoán, làm nhiều chuyện xấu thì ý chí càng yếu ớt, dễ sợ hãi trước bạo lực.
An Tri Hạ không thèm nhìn bộ dạng miễn cưỡng của ông ta, trực tiếp lấy hợp đồng ra tát ông ta một cái thật mạnh.
Thân thể mũm mĩm của Thôi Thành Quân run lên hai lần, răng va vào nhau lập cập, cố gắng thốt ra một câu: "Đồng chí Tiểu An, ý ngài là gì ạ?"
Trước ánh mắt soi mói của tất cả ủy viên trong thôn, An Tri Hạ tự mình lấy một cái chén, lục lọi trà ngon bí thư thôn chi bộ giấu, rót cho mình một chén, sau đó tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, bưng trà nóng lên ung dung uống: "Bí thư chi bộ, trong hợp đồng đều viết rồi, ông có thể từ từ đọc, tôi không vội."
Thôi Thành Quân kiên trì đọc đại khái hợp đồng một lần, nhận ra An Tri Hạ thay mặt công xã muốn ký hợp đồng thuê rừng với làng.
Thay vì nói là hợp đồng thuê mướn, nói công xã và thôn hợp tác mở trại gà thì đúng hơn. Làng góp đất, góp công, công xã chỉ cần mở miệng nói, khi nào khai khẩn xây dựng tốt có lợi nhuận, làng với công xã lại chia hai với tám.
Biểu cảm trong đôi mắt ủ rũ của ông ta dao động rất lớn, Thôi Thành Quân đưa bản hợp đồng cho các ủy viên thôn khác đọc, hít một hơi thật sâu để xua đi phần lớn sự rụt rè trong cơ thể, cố gắng nói trôi chảy: "Đồng chí Tiểu An, chúng tôi là cán bộ thôn, nhưng không có tầm nhìn rộng, vừa vặn thằng hai nhà tôi nghỉ phép, để nó đến giúp chúng tôi xem xét. Cô thấy có được không?"
An Tri Hạ không nói gì, những ủy viên thôn khác lần lượt gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta chỉ biết vài từ, không hiểu quá nhiều, nhưng đứa bé Thiên Hạo kia ở thị trấn có rất nhiều kinh nghiệm, chắc chắn có thể giải thích cho chúng ta!"
"Tôi cũng đồng ý để Thiên Hạo tới xem thử, chúng ta nghe nó nói mấy câu, trong lòng còn hiểu được một chút, nếu không sẽ không biết cái gì, chúng ta phải đại biểu quyết định thay mấy trăm người trong thôn, nhất định phải cẩn thận, cũng không thể vì đồng chí Tiểu An thay mặt công xã mà đồng ý luôn."
"Lỡ sau này tạo ảnh hưởng xấu, chẳng phải sẽ bị thôn dân nhổ nước bọt chết đuối sao?"
An Tri Hạ cười ngọt ngào, nhìn thẳng vào bí thư chi bộ thôn đang run rẩy rung cả cọng tóc: "Mọi người tự quyết định là được, công xã sẽ tôn trọng ý kiến của mọi người."
Bí thư chi bộ thôn cũng không dám nhìn thẳng vào cô, trực tiếp kêu người ở gần cửa đi gọi người ở nhà.
Thôi Thiên Hạo đến rất nhanh, cả người mặc một chiếc quần yếm lao động màu xanh đậm, trong túi áo ngực treo một cây bút náy màu trắng, lần này anh ta còn đeo thêm một chiếc kính gọng mỏng màu bạc, trông càng thêm phần tao nhã. Đôi chân dài miên man, bước đi vững vàng nhanh nhẹn, vẻ mặt nghiêm túc, phong thái lạnh lùng khiến người ta vô cùng tin phục.
Đến văn phòng, vẻ mặt anh ta hơi dịu lại, Thôi Thiên Hạo chào hỏi từng người trong phòng rồi hướng ánh mắt về phía người con gái xinh đẹp rực rỡ ăn mặc thời thượng, sự kinh ngạc trong mắt mãi không tan đi. Anh ta hơi híp mắt, kín đáo nhìn cô từ đầu đến chân.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Tri Hạ căng thẳng, toàn thân ớn lạnh, nhất thời không nhịn được ném chén trà vừa uống mấy ngụm về phía người ta.