Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 146

Chương 146 - Chương 146 -

Tuần diễn này tổ chức rất thành công, mọi người lưu luyến không muốn rời đi, còn hỏi buổi biểu diễn tiếp theo sẽ tổ chức ở đâu, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ khiêng băng ghế đi ủng hộ tiếp.

"Hạ Hạ." Phương Hồng Diệp hai mắt óng ánh chạy tới, nắm lấy cánh tay của An Tri Hạ, kích động nói: "Vừa rồi chị biểu hiện như thế nào? Bây giờ trong lòng bàn tay chị toàn mồ hôi thôi, sợ đọc sai từ lại ảnh hưởng đến mọi người."

"Rất tốt, chị Hồng Diệp rất vững vàng trong bão tố, có phong thái của một người dẫn chương trình truyền hình." An Tri Hạ cười nói: "Có thể thấy được chị Hồng Diệp rất có năng lực, thế nào, chị có hứng thú xây dựng nhà máy với em không?"

"Chị?" Cô ấy kinh ngạc chỉ vào chính mình: "Chị... chị thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học, cho dù cha chị là trưởng thôn, cũng không thể sắp xếp cho chị một công việc ổn định." Trong giọng điệu của cô ấy tràn đầy thất vọng lạc lõng, buồn bã bất lực mà con người không nên cảm nhận.

"Ai bảo không được?" Em là xưởng trưởng của nhà máy nông nghiệp phụ đấy, sao lại không được bổ nhiệm một cán sự bộ phận tuyên truyền? Hơn nữa, mấy ngày nay em đều xem biểu hiện của chị, rất thích hợp và có năng lực đảm nhiệm!"

Phương Hồng Diệp hít thở sâu gần mười lần, sờ trán: "Chị cảm thấy như đang mơ vậy." Sau đó, cô ấy rất nghiêm túc nắm tay An Tri Hạ nói: "Hạ Hạ, không, xưởng trưởng Tiểu An, em yên tâm, chị sẽ làm hết khả năng của mình để hoàn thành nhiệm vụ em giao phó!"

"Còn nữa, chị Hồng Diệp, chị không thể ngừng học văn hóa, nhất là khi chị ở bộ phận tuyên truyền, phải bám sát tin tức bên ngoài, dùng những thứ này để cải tạo quê hương của chị."

Phương Hồng Diệp xấu hổ sờ lên mặt, nhỏ giọng nói: "Chị biết, thật ra... thật ra chị chỉ mới học đến lớp ba, nhưng chị vẫn luôn lén lút học ở nhà, ngay cả cha mẹ chị cũng không biết. Chị đã học xong tất cả nội dung cấp một cấp hai, nhưng mà Tiếng Anh khó quá, không ai hướng dẫn nhập môn nên chị không biết cả cách đọc hai mươi sáu chữ cái."

"Chị đã gom được một bộ sách và tài liệu cấp ba ở vựa ve chai, cũng đang học nội dung lớp mười một."

An Tri Hạ vỗ vai cô ấy, cười nói: "Em biết chị Hồng Diệp thông minh mà, chắc chắn sẽ không bị dư luận đánh bại, sau này có gì không hiểu chị cứ hỏi em."

"Em đã đưa đoàn đội tuần diễn này ra ngoài rồi, phần còn lại giao cho chị Hồng Diệp đó."

Phương Hồng Diệp ưỡn ngực, đứng thẳng người trịnh trọng gật đầu: "Xưởng trưởng Tiểu An em yên tâm, chị cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

Về đến nhà, Phương Hồng Diệp mắt đỏ hoe ngồi trong nhà chính, hai tay siết chặt thành nắm đấm, những lời lăng mạ, khinh bỉ, giễu cợt không khỏi lướt qua một lần trong đầu. Khi đó cô ấy mới mười hai tuổi, cuộc sống còn chưa thực sự bắt đầu, nhưng lại bị vùi dập bởi sự cố đó.

Nếu không phải cô ấy còn nhỏ tuổi, cha lại là trưởng thôn, có lẽ đã bị Thôi Thiên Hạo đã tống vào tù rồi!

"Hồng Diệp, sao vậy, ai bắt nạt con?" Vợ trưởng thôn vừa cười vừa nói chuyện con gái biểu diễn cho con dâu nghe xong. Lâu lắm rồi bà ấy mới thấy con gái cười rạng rỡ, cả người tỏa ra hào quang như vậy. Nhưng vừa vào nhà, bà ấy đã trông thấy con gái thất thần ngồi trên ghế, hai mắt đỏ như thỏ, lập tức đau lòng tiến lên ôm cô ấy, lo lắng hỏi.

Hai chị dâu cũng tức giận nói: "Hồng Diệp, em đừng nghe những người xấu đó nói chuyện, bọn họ có bao giờ nghĩ tốt về người khác đâu, chỉ có giẫm lên nỗi đau của người khác, bọn họ mới cảm thấy cuộc sống của mình tốt đẹp! Chúng ta không thẹn với lương tâm, sao phải quan tâm đến những gì bọn họ nói?"

Bình Luận (0)
Comment