"Ồ? Là người nhà của trưởng thôn mấy người..." Nói đến đây, người kia dừng lại, sau đó giật mình hỏi: "Chính là cô bé hồi nhỏ trộm bút máy anh hùng của người ta?"
Sắc mặt người dân thôn Hà Đường cứng nhắc, gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã nhìn cô bé lớn lên, không giống một kẻ trộm bút chút nào."
"Ai da, cái này gọi là gì? Biết người, biết mặt mà không biết lòng, lúc đó ngay trước mặt nhiều thầy trò như vậy, sao cô ta có thể bị oan được? Biết đâu có một số người có sở thích khác người thì sao? Tôi cũng không phải người nhà cô ta, ai mà biết người ta nghĩ cái gì?"
Phương Hồng Diệp thấy mọi người bàn luận xôn xao dưới khán đài, từ những giọng nói thỉnh thoảng cất cao, cô ấy có thể nhận ra người ta đang nhắc lại chuyện năm đó của mình.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười ngọt ngào, không bị bất kỳ ai ảnh hưởng, bắt đầu dẫn chương trình tuần diễn theo hơn mười ngày huấn luyện nghiêm ngặt.
Lời mở đầu đẹp đẽ nồng nhiệt nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, không ai thèm chia sẻ câu chuyện cũ nát ngày xưa nữa, ngược lại trợn mắt há hốc mồm nhìn màn trình diễn tuyệt vời hiếm có ở Hạ Hoa này.
Các diễn viên không chuyên nghiệp nhưng có kỳ vọng vào cuộc sống, yêu lao động, theo đuổi ước mơ, tất cả tình cảm chân thành kia đều được truyền tải qua mồ hôi, thái độ nghiêm túc và diễn xuất gần như hoàn mỹ.
Khán giả bị cuốn vào, hoặc là thoải mái cười to, hoặc là lau nước mắt lên án mạnh mẽ, cảm xúc đơn thuần chập chờn đi theo diễn viên, khiến An Tri Hạ cảm khái trong lòng không thôi.
Thật ra đầu óc của thôn dân không phức tạp, bọn họ giống như cỏ trên mặt đất, đung đưa trái phải theo gió, thậm chí còn không biết gió thổi từ đâu đến, nhưng thân lá vẫn nhảy múa sôi nổi.
Có thể bọn họ không có tâm địa xấu nhưng đã trở thành con dao cùn mà một số người quen dùng, cứa vào da thịt từng người một, khiến bọn họ sống không bằng chết.
Giống như đám fan hâm mộ đời sau mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, thiếu phán đoán, có thể vội khen thần tượng, cũng có thể đẩy thần tượng xuống vực sâu.
"Lại là Thôi Thiên Hạo." An Tri Thu tự nhiên cũng nghe thấy những người xung quanh tái hiện chi tiết tình cảnh lúc đó, không nói đến ai đúng ai sai, có ẩn tình gì, nhưng vừa nghe nói có liên quan đến Thôi Thiên Hạo, anh ấy đã hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Người này đúng là xấu từ gốc từ rễ!"
An Tri Hạ nhỏ giọng hỏi: "Anh, sao anh lại biết là anh ta làm?"
Sắc mặt An Tri Thu u ám, lặp lại lời lúc trước cô từng nói, một cô gái từ nhỏ được chiều chuộng, muốn gì cũng có, không cần phải mạo hiểm làm ra chuyện ngu ngốc lớn như vậy.
Hơn nữa nghe người bên cạnh nói, khi đó thành tích của Phương Hồng Diệp rất tốt, lại thông minh, được giáo viên thích, sao có thể vì một cái bút máy được cả trường chú ý, mà phá hủy mọi thứ của mình?
Nếu như cô ấy có chút đầu óc, chắc chắn sẽ bí mật lấy khi mọi người không chú ý đến cây bút đi?
Cho nên, cái thủ đoạn vu khống này vừa ngu dốt vừa độc ác.
Anh ấy nhìn về phía cô gái trẻ tươi cười trên sân khấu, trong lòng cảm thấy vô cùng thương hại.
Nếu không có sự cố năm đó, chắc là cô ấy sẽ thi được vào trường cấp hai trọng điểm của thị trấn, sau đó là trường chuyên cấp ba như mọi người mong đợi.
Cho dù không thể tiếp tục học đại học nhưng vẫn có thể làm công nhân trong thị trấn, sống cuộc sống khiến ai cũng phải ghen tị, không lo cơm ăn áo mặc.
Nói không chừng bây giờ còn sinh con đẻ cái, chứ không phải bị trì hoãn tuổi xuân như vậy.
"Anh à, thời thế thay đổi, sau này cuộc sống của chị Hồng Diệp sẽ khá hơn, ăn cơm tối không sợ muộn mà."
"Ừm, cô ấy là một cô gái tốt, xứng đáng được đối xử tốt hơn." An Tri Thu cười gật đầu, ánh mắt trầm mặc u ám, hai tay nắm chặt trên đầu gối.