Cán sự Trương không vội rời đi, đứng ở trong lán xe chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, cô ta trông thấy An Tri Hạ đích thân tiễn người xuống lầu, âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Con nhỏ nâng cao giẫm thấp! Đây không phải là khinh tôi làm cán sự sao? Cô cũng chỉ là một nhân viên tạm thời trên danh nghĩa xưởng trưởng, có cái đoàn biểu diễn giữ thể diện thôi, thế mà đã thật sự tự coi bản thân là nhất rồi?"
Cay đắng trút vài câu, cô ta xoa xoa mặt, nở nụ cười thân thiện chạy đến chỗ người trong lán xe: "Ai da, vừa rồi nhìn quen mắt, không ngờ thật sự là phó chủ nhiệm Tiết. Chào ông chào ông, tôi là cán sự bộ phận tuyên truyền nhà máy giày da Phú Hoa, họ Trương, không biết ông còn ấn tượng hay không?"
Phó chủ nhiệm Tiết cười gật đầu với cô ta: "Xin chào, cán sự Trương. Không phải cô ra lâu rồi à, sao vẫn còn chưa đi?"
"À, vừa rồi tôi có chút không thoải mái, nên chậm trễ thời gian." Cán sự Trương nói, dắt xe ra ngoài cùng phó chủ nhiệm Tiết: "Tôi thấy ông cũng đến văn phòng nhà máy nông nghiệp phụ, có phải là để đàm phán chuyện đoàn đội biểu diễn không? Xưởng trưởng nhà máy Tiểu An thật là có tài, tuy nhà máy chưa thành lập nhưng đã làm rất tốt bộ phận tuyên truyền, cả thị trấn ai cũng biết."
"Không biết cô ấy đã đưa ra mức giá ưu đãi nào cho nhà máy sản xuất lông?"
Câu cuối cùng mới là trọng điểm, phó chủ nhiệm Tiết lườm cô ta một cái, cười nói: "Còn có thể là giá bao nhiêu? Đoàn đội biểu diễn người ta vất vả nỗ lực, diễn viên chất lượng, chúng ta đâu thể bạc đãi bọn họ đúng không? Đương nhiên là tôi trả đủ năm trăm sáu mươi đồng rồi."
"Chúng ta đều cố ý đi một chuyến mời người ta, quan tâm ít nhiều mấy trăm đồng làm cái gì? Phải biết rằng tiền nào của nấy, như vậy là hợp lý rồi. Đừng đưa quá ít tiền, trong lòng người ta sẽ cảm thấy không thoải mái, sẽ không tận tâm biểu diễn. Cán sự Trương, cô thấy có đúng không?"
Cán sự Trương ngượng ngùng cười cười gật đầu, trong lòng hối hận không thôi, nếu lúc trước mình không mồm nhanh hơn não, nói không chừng còn có thể tiết kiệm được một trăm hai mươi đồng! Tiền lương bốn tháng đấy!
Bọn họ vừa rời đi, ba người chủ nhiệm Chương lập tức vây quanh An Tri Hạ, không ngờ nửa tháng làm việc chăm chỉ nỗ lực lại được đền đáp nhanh như vậy. Chỉ cần một lời nói của xưởng trưởng Tiểu An, đã thu nhập được chín trăm năm mươi chín đồng tiền!
Phải, An Tri Hạ đã đưa ra mức giá ưu đãi cho nhà máy sản xuất lông là ba trăm chín mươi chín đồng, còn tặng thêm một tiết mục đặt trước theo ý muốn, dịch vụ và giá cả này vô cùng yêu thương.
Sau đó lại so sánh với giá năm trăm sáu mươi đồng của nhà máy sản xuất giày da Phú Hoa, phó chủ nhiệm Tiết không nói tiếng nào lập tức đồng ý, lấy ra hai trăm đồng đặt cọc tại chỗ.
An Tri Hạ bỏ tiền vào túi, để anh Trương tạm thời làm kế toán ký sổ: "Mỗi một khoản tiền, một nửa dùng để trả nợ, một nửa dùng làm quỹ dự trữ cho trang trại nuôi gà. Sau khi tính toán sổ sách xong, lấy ra một trăm đồng mỗi khoản làm quỹ dự trữ tiền lương."
Hai trăm đồng lúc trước công xã cấp đã dùng hết rồi, bây giờ cô dùng tiền của mình trước, sau đó sẽ bù lại khi nhà máy có thu nhập.
Thông báo tuyển dụng của nhà máy đã sớm được tung ra, An Tri Hạ dựa theo phương thức tuyển dụng của các thế hệ doanh nghiệp sau này mà tiến hành, các thành viên trong công xã rất nhiệt tình, tất cả mọi người từ ông già bảy mươi đến trẻ em bốn, năm tuổi đều muốn vớt được một công việc kiếm tiền.
Càng có nhiều người thì càng có nhiều sự lựa chọn, thế nên điều kiện tuyển dụng của cô hơi khắt khe, từ tuổi tác, trình độ học vấn, công điểm những năm qua, cho đến ưu điểm cá nhân, tính cách... để tiến hành một cuộc sàng lọc lớn.
Đầu tiên nộp sơ yếu lý lịch, sau đó làm bài kiểm tra viết, sau đó phỏng vấn, một bộ thủ tục này đủ khiến hầu hết các thành viên công xã sợ hãi chạy mất.