"Cô... cô rao giá trên trời à!" Cán sự Trương nghe xong trừng mắt nhìn: "Quả nhiên là người trẻ tuổi, không biết nặng nhẹ, nhà máy chúng tôi mời các người biểu diễn là cất nhắc các người, cổ động cho các người. Tôi chưa từng nghe nói có đoàn đội biểu diễn nào đòi tiền..."
An Tri Hạ cười lạnh: "Xem ra cán sự Trương cũng mới được chuyển đến bộ phận tuyên truyền nhỉ? Ngay cả những thủ tục cơ bản nhất cũng không biết. Diễn viên trong đoàn đội biểu diễn đều là người sống sờ sờ ra đấy, chẳng lẽ bọn họ không cần ăn không cần uống, biểu diễn cho nhà máy giày da Phú Hoa các người vì thanh danh tốt?"
"Chúng tôi không cao thượng, cũng không vô tư như vậy."
"Tốt nhất là cán sự Trương nên mời đoàn đội biểu diễn khác đi, dù sao chúng tôi cũng không sắp xếp được lịch trình."
"Chị Lý tiễn khách, dặn dò bác ba Dương không được cho người nào không có ba trăm đồng vào, tránh làm mất thời gian của nhau, cũng tránh cho người khác hiểu lầm chúng ta là ăn mày, dùng hai ba quả táo là đuổi được."
Cán sự Trương tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng cô ta không thể đi, chuyện nhỏ như liên hệ với đoàn đội biểu diễn cũng không làm được, sau này cô ta lấy đâu ra mặt mũi ở bộ phận tuyên truyền nữa?
Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười: "Ai da, xưởng trưởng Tiểu An, có chuyện gì thì từ từ nói. Cô muốn bốn trầm đồng thật sự là hơi nhiều, tiền trong nhà máy không phải tự nhiên mà có..."
"Vậy chúng tôi đổ mồ hôi luyện tập cũng là bổn phận sao?" An Tri Hạ nâng mắt, nhàn nhạt hỏi.
"Không phải, cô xem có thể giảm xuống một ít hay không? Chi phí đạo cụ và trang phục của một buổi biểu diễn có đáng bao nhiêu đâu? Chi phí ánh sáng, âm thanh cũng không cao. Công xã chúng ta chỉ cách thị trấn vài bước chân, cần gì phí di chuyển? Đến nhà máy rồi, sao chúng tôi có thể để mọi người đói bụng biểu diễn được, nhất định nhà ăn sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn, số tiền này cũng có thể xóa đi."
"Ngoài ra còn có phí tuyên truyền, chúng tôi cũng ở trong bộ phận này, biết rằng khoản phí tổn thất này là vô ích nhất, không được mấy đồng. Đều là anh em cùng một đơn vị thị trấn, xưởng trưởng Tiểu An hãy cho chúng tôi một cái giá thật sự đi, một trăm đồng bao ăn được không?"
"Chia đều mỗi người cũng được hơn một đồng, mỗi người xuất hiện không quá mười phút, công nhân chúng tôi đi làm vất vả mỗi ngày, một tháng cũng chỉ được mấy chục đồng thôi." Cán sự Trương giỏi toán, suy nghĩ trong lòng một tí đã cắt bỏ hết mọi khoản tiền.
An Tri Hạ nói với chị Lý: "Chị Lý, cán sự Trương này nhìn qua cũng không phải là người có thể đảm đương trách nhiệm, vì mấy trăm đồng mà lằng nhà lằng nhằng. Chị mau đưa cô ta ra ngoài đi, đừng để những người đến đàm phán phía sau học theo, chúng ta kiếm tiền khó khăn, khắt khe với anh em đơn vị, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."
Chị Lý rất dứt khoát, trực tiếp túm lấy cán sự Trương lôi ra ngoài.
Cán sự Trương bị túm thì cả người lảo đảo, cô ta vội vàng kéo cửa, sốt sắng nói: "Xưởng trưởng Tiểu An, hai trăm thì sao?"
"Kéo đi!"
"Ba trăm? Không, cứ theo như cô nói là bốn trăm bốn mươi đồng đi, không thiếu một đồng luôn?"
Chị Lý dừng động tác lại, nhìn về phía An Tri Hạ.
"Muộn rồi, cán sự Trương tạo ấn tượng quá giả dối cho người khác, chúng tôi sẽ không giảm giá nữa, năm trăm sáu mươi đồng, nếu như đồng ý thì thanh toán toàn bộ trước giờ tan làm buổi chiều, nếu không, biết đâu mai mốt tôi lại tăng giá thì sao." An Tri Hạ khẽ nhướng mày, cười nói khiêu khích.
Cán sự Trương không dám nói thêm gì nữa, đành cắn răng đồng ý, chọn thời gian xong thì giẫm mạnh giày cao gót rời đi.
Vừa xuống lầu, cô ta đã gặp một người quen quen, chờ đến lúc đạp xe đến, mới nhớ ra đây không phải là phó chủ nhiệm bộ phận tuyên truyền của nhà máy lông sao? Chẳng lẽ cũng đến đây để đàm phán chuyện đoàn đội biểu diễn?