"Nhà máy của cháu đang hoạt động và phát triển rất tốt. Đó là thành tích dưới sự quản lý của bác, cho nên không có chuyện ai lợi dụng ai." Thái độ của xã trưởng rất kiên quyết: "Bác phải kiềm chế trước viên đạn bọc đường hấp dẫn, mới có thể mang lại nhiều hạnh phúc hơn cho các thành viên công xã."
Được rồi, An Tri Hạ nhún nhún vai. Hiếm khi cô gặp được một người vừa chính trực vừa cố chấp như vậy.
Sắc mặt xã trưởng dịu đi, thấp giọng nói: "Bác biết cháu có ý tốt, nhưng xã hội bây giờ tương đối đặc thù, bác không thể để ai bắt được điểm yếu. Chỉ khi bác nắm chắc vị trí này, chức xưởng trưởng của cháu mới không bị người khác cướp mất."
"Khi lợi nhuận của toàn bộ công xã tăng lên thì đương nhiên lương của cán bộ các bác cũng sẽ tăng theo. Loại thu nhập quang minh chính đại này, không ai có thể nói gì cả."
An Tri Hạ mím môi nặng nề gật đầu: "Xã trưởng, cháu sẽ không để bác đợi quá lâu."
Bánh bao bột lớn, trứng tráng cà chua, bún bắp cải thịt bằm, một bát canh cá diếc tươi mềm lớn, khẩu phần vô cùng phong phú. Những người đàn ông này đang rất đói, lại là những người bạn cũ gặp lại nhau, thể hiện trạng thái giành giật thức ăn như ngày xưa, sồn sột xúc cơm vào miệng.
Ăn tới ăn lui, tất cả mọi người không nhịn được đỏ hoe mắt, nghẹn ngào tiếp tục ra sức xúc cơm.
Ăn xong một bữa, tinh thần của bọn họ khá lên rất nhiều.
Một đoàn người đi tới văn phòng xã trưởng, ba mươi bảy cựu chiến binh câu nệ ngồi cạnh nhau trên ghế dài.
"Tôi ra ngoài đi dạo, mọi người nói chuyện đi." Xã trưởng thấy thư ký Từ rót trà cho mọi người xong, lập tức đứng dậy cầm áo khoác nói.
Những người đàn ông kia cũng đứng dậy.
Xã trưởng khoát khoát tay với bọn họ, nói với An Tri Hạ: "Bọn họ đều là đồng chí cũ trên chiến trường, trải qua đủ loại sóng to gió lớn. Cháu cứ việc kiểm tra bọn họ, nếu phù hợp thì ở lại, không phù hợp thì rời đi. Sẽ không có ai nói gì cháu đâu."
An Tri Hạ mỉm cười gật đầu, sau khi mấy người rời đi, cô mời mọi người tiếp tục ngồi xuống uống trà trò chuyện.
Thấy bọn họ căng thẳng nín thở, giống như học sinh tiểu học gặp giáo viên, An Tri Hạ cười nhẹ nói: "Các chú, các chú không cần phải căng thẳng như vậy, các chú là đồng chí cũ đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, rất có tư cách đến chỗ của cháu. Cháu còn sợ làm thiệt thòi các chú ấy chứ."
Bọn họ chỉ cười cười khoát tay, trong lòng có chút bất an.
"Cháu nói thật, ở trại nuôi gà cũng chỉ có mấy loại công việc đó? Bây giờ các chú nóng lòng muốn ở lại, biết đâu sau này các chú lại hối hận thì sao." Con ngươi của An Tri Hạ khẽ động, nhìn vào biểu cảm của mọi người.
"Các chú hãy nói cho cháu biết tình hình của mình đi, nếu như không phù hợp với chúng cháu, thì cháu cũng có thể cho các chú một vài ý kiến để thay đổi hiện trạng. Mặc dù cháu không dám bảo đảm sẽ hữu dụng đến đâu, nhưng nhất định có thể giúp các chú thoát khỏi vũng lầy, tạm thời thở phào nhẹ nhõm."
Mọi người nhìn nhau, bắt đầu nói từ người ngoài cùng bên trái.
Bọn họ nói ngắn gọn những gì mình đã làm trong quân đội, rời đi như thế nào, tình hình hiện tại ra sao. Chỉ mấy câu đã thể hiện hết sự chua xót khốn quẫn, nhưng bọn họ vẫn cắn răng nói ra hết trước mặt một người đáng tuổi con cháu, chỉ vì một tương lai có hi vọng cho bản thân và gia đình.
An Tri Hạ cầm một cuốn sổ ghi chép cẩn thận, lần này cô dùng máy quay trong đầu ghi lại mọi người, thỉnh thoảng sẽ mở miệng hỏi vài câu. Trò chuyện xong cũng đã đến giờ tan làm.
"Tối nay cháu về nghiên cứu một chút, ngày mai sẽ cho các chú câu trả lời." An Tri Hạ đứng dậy nói, nhìn biểu cảm có chút ngưng trệ của bọn họ, còn cười nói: "Các chú ở đâu ạ? Trên thị trấn không có nhiều nhà khách, vừa vặn cuối tuần trường học cũng nghỉ, các chú chịu thiệt thòi ở nhờ trong ký túc xá hai đêm nhé."
Bọn họ âm thầm thở ra, cảm kích cười nói cảm ơn.