Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 162

Chương 162 - Chương 162 -

Để anh Trương đưa bọn họ đến ký túc xá, An Tri Hạ tìm thấy xã trưởng đang hút thuốc trong hành lang.

"Thế nào? Có vừa ý á không?" Xã trưởng không nhịn được hỏi: "Ngày xưa bọn họ đều là những người có năng lực, theo lý thuyết chắc chắn sẽ có thể bay xa hơn bác, đáng tiếc tạo hoá trêu ngươi, cuộc sống trở nên khó khăn đến như vậy. Nếu không thì bác cũng chẳng mặt dày đưa bọn họ đến cho cháu xem thử."

An Tri Hạ khẽ thở dài: "Xã trưởng, bác cho cháu một vấn đề khó khăn thật đấy." Thấy sắc mặt xã trưởng khó coi, cô bật cười nói: "Được rồi, cháu không đùa bác nữa, vấn đề khó khăn cháu nói chính là bọn họ rất ưu tú, chỉ dựa vào cơ thể khoẻ mạnh và kỹ năng tay chân siêu phàm đó, cháu cũng không muốn để người ta đi."

"Chỉ với một trại nuôi gà nho nhỏ này của cháu, đúng là thiệt thòi cho bọn họ."

Xã trưởng không nhịn được đưa tay dí trán cô, cắn răng nói: "Cái con nhỏ này mạnh miệng thật đấy!" Sau đó ông ấy cũng lắc đầu thở dài: "Không thiệt thòi, thời đại này là như vậy, nếu như bọn họ chờ được một cơ hội không thiệt thòi thì cơ thể đã bị rút cạn hết rồi, không chịu nổi đâu. Hơn nữa, cháu cũng sẽ không để bọn họ làm công việc bình thường thật đâu nhỉ?"

An Tri Hạ híp mắt cười: "Xã trưởng hiểu cháu quá."

Nói thật, cô cảm nhận những người này rất kỹ, bọn họ đều là những người ngay thẳng, chân thành, không phải là loại rắp tâm hại người sâu xa kia. Cũng chính vì bọn họ không tính toán, thẳng thắn nên mới trở thành bàn đạp cho người khác tiến lên.

Nếu như được sử dụng đúng cách, bọn họ sẽ là những thanh kiếm sắc bén nhất.

Trong lòng cô cũng nóng như lửa đốt, chỉ là đầu óc rối bời, chưa tìm ra đầu mối. Nhưng lại không trì hoãn được lòng biết ơn và sự ngưỡng mộ của cô đối với xã trưởng, đây mới là người vô tư vì công vì dân.

An Tri Hạ có suy nghĩ trong lòng, đạp xe vừa chậm chạp vừa nhàn nhã, khiến những người đi làm đồng chưa về nhà hâm mộ không thôi, lải nhải với những đứa trẻ xung quanh.

"Thấy chưa? Đi học có nhiều lợi ích lắm, thanh niên trí thức Tiểu An người ta là học sinh cấp ba, học được rất nhiều kỹ năng, cho dù có về nông thôn hỗ trợ xây dựng, cũng phát sáng như vàng rồi được công xã thu nhận, chẳng giống như chúng ta, cả ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời..."

"Thằng hai, đừng làm nữa, mau về nhà học bài, thay vì tranh thủ thời gian mỗi ngày kiếm thêm hai ba điểm công việc, không bằng làm thêm mấy bài tập, sau này làm công nhân, chẳng những làm việc nhẹ nhàng còn có được nhiều tiền phiếu!" Đã qua ngày mùa, trên cánh đồng cũng ít người đi. Hôm nay trời hơi nhiều mây, có sương mù mưa xuân bay lất phất, bóng người bị mờ thành điểm đen, nhìn không rõ lắm.

Vừa mới rẽ vào một khúc cua, phải đi thêm một đoạn đường nữa mới vào được thôn, đột nhiên một thanh niên quần áo lôi thôi, hàm răng ố vàng lao ra từ một bên, chặn đường cô.

An Tri Hạ phanh gấp một cái, khó khăn lắm mới có thể dừng lại cách người kia một khoảng cách nhỏ.

Nhưng người nọ lại hét lớn một tiếng, khoa trương lui về phía sau hai bước, nặng nề té ngã trên mặt đất, kêu gào thảm thiết: "Ai ui, ai ui, chân tôi bị đâm gãy rồi, đau chết mất!"

Giả vờ bị đâm?!

Khóe môi An Tri Hạ vừa mới nhếch lên một tia cười nhạo, dư quang đã trông thấy mấy người đi tới.

"Hùng Toàn Tử, thanh niên trí thức Tiểu An là một cô gái trẻ yếu ớt, có thể sử dụng bao nhiêu sức lực? Chắc là anh thấy người ta xinh đẹp, cố tình lừa bịp phải không?" Thôi Thiên Hạo nhíu mày bước nhanh mấy bước, đứng lại bên cạnh An Tri Hạ, lạnh lùng nói.

"Đúng thế, thanh niên trí thức Tiểu An đạp xe hơi mạnh, nhưng cô ấy biết đo lường, chắc chắn đã kịp bóp phanh, cùng lắm là làm anh xước da một tí thôi."

Bình Luận (0)
Comment