Biểu cảm của ba người méo mó không thôi, tại sao người này không theo lý thuyết, tập trung đánh hết sức vào người Hùng Toàn Tử? Tại sao lại đánh bọn họ đầu tiên!
Nhìn vết đỏ sưng tấy lúc ấy, cả khuôn mặt ba người đều rất buồn cười, mọi người muốn cười nhưng phải nhịn xuống. Kỳ Vân Lan và Trần Tư Khả đang ở thời điểm thanh danh thối lẫy lừng, Thôi Thiên Hạo thì có vẻ khá tốt, nhưng ai mà không có lòng căm ghét nhà giàu?
Cho nên chẳng ai nói thay bọn họ, ngược lại còn gật đầu theo phe An Tri Hạ. Có người không biết sợ trực tiếp kêu lên: "Đúng vậy, chuyện có gì đâu, không phải mấy người làm công tác văn hóa đều nói quân tử dùng miệng không dùng tay sao? Thanh niên trí thức Tiểu An người ta không cố ý, cũng xin lỗi rồi, các người cũng nên bỏ qua đi."
Nhưng rõ ràng là cô cố ý, không ai nhìn thấy ý cười càn rỡ trong mắt cô sao? Ba người rất tức giận, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ có thể nhịn cơn giận trước mắt, đợi mai mốt tính sổ sau!
"Thanh niên trí thức Tiểu An, chúng tôi nhiều người giúp đỡ cô như vậy, sao cô phải lấy đòn gánh phòng thân?" Nói rồi Thôi Thiên Hạo đưa tay nắm chặt đòn gánh, cười nói: "Cô không phải làm công việc nặng nhọc nên mới không biết cách sử dụng thứ này, chúng tôi sẽ không so đo việc cô vừa làm ba người chúng tôi bị thương, nhưng nếu sau này cô làm người khác bị thương, sẽ không dễ dàng như vậy đâu."
Giọng nói của anh ta không còn lừa tình như lúc nói chuyện với các cô gái, chị dâu ngày xưa nữa mà có cảm giác mơ hồ như ngậm táo trong mồm, khiến mọi người khó hiểu bật cười.
Nhưng mà đám người lại im lặng phân biệt phải trái.
Đàn ông, cho dù quanh năm không làm việc nặng nhọc cũng khỏe hơn phụ nữ rất nhiều.
Từ khi An Tri Hạ chiếm lấy cơ thể này, cô chưa từng từ bỏ việc tập thể dục, mỗi ngày bất kể mưa gió cũng đều lôi kéo anh trai chạy bộ đấm đá cùng nhau, sau khi cơ bắp đã thích nghi với cường độ, lại treo các bao cát lên, dần dần gia tăng sức mạnh và cường độ.
Cô thực sự tự tin mình có thể nắm chặt đòn gánh không buông, tuy nhiên một người phụ nữ có thể có tính cách nóng nảy, nhưng tuyệt đối không được quá cứng rắn, nếu không mọi người sẽ sinh ra tâm lý bài xích, đến lúc đó dư luận sẽ càng phiến diện hơn, vô cùng bất lợi cho cô.
Thế là cô chỉ hơi vùng vẫy, chờ đến khi Thôi Thiên Hạo tăng thêm sức mạnh, cô mới đột ngột buông ra, khiến anh ta lảo đảo suýt ngã.
Sắc mặt Thôi Thiên Hạo u ám trả lại đòn gánh, còn chưa kịp mở miệng nói gì.
An Tri Hạ đã trực tiếp ôm ngực: "Ài, trước tiên đừng nói chuyện tôi có đâm người hay không, đồng chí Thôi, tôi với mẹ anh xảy ra chuyện như thế, vậy mà anh vẫn có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, đứng bên cạnh tôi bênh vực tôi? Tôi thấy, nếu không phải anh muốn lấy lòng tôi nói chuyện đối tượng, thì chính là một kẻ đạo đức giả bất chấp vì thanh danh, anh cũng không phải là đứa con hiếu thảo, chậc chậc, tôi thật sự rất buồn cho mẹ anh nha."
"Bà ta là một người cứng rắn đến đâu, coi trọng đứa con trai này thế nào, kết quả anh lại vì ham muốn ích kỷ của bản thân, mà đứng ra bảo vệ người phụ nữ đã tát bà ta không biết bao nhiêu lần."
"Nếu tôi mà là bà ta, nhất định tôi sẽ đánh đập dạy dỗ, bắt anh quỳ xuống ván giặt đồ!"
Thôi Thiên Hạo tức đến nghiến răng, lần đầu tiên trực tiếp trải nghiệm tính tình ớt chỉ thiên của cô, thật sự là cay đến mức hoài nghi nhân sinh. Không sợ phụ nữ nói chuyện, chỉ sợ phụ nữ nói chuyện có văn hoá, bình tĩnh quanh co, còn chặn hết sạch đường tốt của anh ta!
Không đợi anh ta nghĩ ra nên trả lời như thế nào, cũng không đợi Kỳ Vân Lan ra tay cứu giúp.
An Tri Hạ tiếp tục chế nhạo Trần Tư Khả và Kỳ Vân Lan: "Còn hai người các cậu, không làm việc chăm chỉ để trả nợ, còn ở cạnh đám đàn ông này làm cái gì? Rốt cuộc các cậu âm mưu chuyện gì mà cũng lạch bạch tiến lên nói chuyện thay tôi?"
"Chẳng lẽ ba người các người cố ý gọi thằng ngu này tới để gài bẫy hại tôi?"