Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 165

Chương 165 - Chương 165 -

Ba người đó nghe vậy vô cùng sợ hãi, liếc nhìn nhau, sau đó đều chậm rãi lắc đầu phủ nhận. Bọn họ lại nhìn về phía Hùng Toàn Tử, theo lý mà nói anh ta không nên tiết lộ tin tức, chẳng lẽ là cô thật sự chỉ tùy tiện phỏng đoán?

"Hùng Toàn Tử! Tôi tên là Hùng Toàn Tử, không phải thằng ngu này!" Người nằm diễn dưới đất không nhịn được tức giận hét lên.

"Câm miệng, chuyện của anh nói sau." An Tri Hạ tiện tay nhặt một vật gì đó ném về phía người nọ, hóa ra là một cái giỏ nhỏ có nắp, cái nắp rơi ra, đồ vật bên trong cũng đổ hết lên người Hùng Toàn Tử.

Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, những thứ đó đã mọc cánh hoảng loạn bay khắp nơi, xung quanh lập tức tràn ngập mùi tanh hôi thối không thể chịu nổi!

Hóa ra là "bọ xít nâu"!

Tên khoa học của "bọ xít nâu" này là cửu hương trùng (Halyomorpha halys), tuy hình dáng xấu xí, đi đến đâu cũng vô cùng hôi thối, nhưng đích thực là một loại dược liệu. Bọn chúng hoạt động thường xuyên vào mùa xuân hạ, thích bò trên cành lá cây nông nghiệp để hút tương dịch, nếu vô tình chạm vào, nó sẽ nhả ra một loại hơi khó chịu để chạy trối chết.

Bọn trẻ không thể làm việc nặng nhọc, lại không muốn tốn sức cắt cỏ lợn kiếm công điểm, thế là tìm mọi loại biện pháp bù lại. Vào mùa xuân hạ, một nửa công việc của bọn trẻ là tìm "bọ xít nâu" rồi bán cho các hợp tác xã tiếp thị cung ứng, một cân có thể thu được năm, sáu đồng, bọn chúng chỉ cần chăm chỉ một chút là có thể góp đủ học phí của mình.

Người lớn chán ghét né tránh xung quanh, nhưng bọn trẻ con thì cười đùa quàng khăn lên cổ, bắt đầu tiếp tục cầm đồ bắt bọ. Ngược lại có một đứa bé vẻ mặt đáng thương nói với An Tri Hạ: "Chị Tiểu An, 'bọ xít nâu' của em bay hết rồi..."

Tất cả mọi người không thể che được sắc mặt thay đổi vì mùi hôi thối, thậm chí còn không phân biệt được đông, tây, nam, bắc, sự hỗn loạn vô cùng náo nhiệt. Người dạ dày cạn che miệng chạy thật xa ôm gốc cây nôn thốc nôn tháo, quả nhiên hóng chuyện đều phải trả giá đắt, nếu biết trước như vậy, bọn họ thà về nhà uống nước cho đỡ đói rồi mới ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Nhưng An Tri Hạ cứ như bị ngạt mũi, chỉ cầm một tờ giấy trong tay xua đuổi những con bọ đang lao tới, còn mỉm cười lấy từ trong túi ra một nắm kẹo sữa: "Thật xin lỗi, chị đền kẹo cho em, em xem xem có bạn nào đồng ý đổi cho em chút côn trùng không?"

Cậu bé nín khóc mỉm cười, đưa hai tay cầm kẹo sữa, đếm kỹ, ngượng ngùng nói: "Chị Tiểu An, chị cho nhiều quá."

"Không sao, xem như là lời xin lỗi của chị với em." Dưới mũi cô là bầu không khí trong lành được thanh lọc từ siêu thị, mang theo hương trà rất nhẹ nhàng. Nhìn dáng vẻ chật vật của mọi người, An Tri Hạ sảng khoái hẳn lên, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Sau khi đám "bọ xít nâu" bị đuổi đi hoặc bị bắt, mọi người lại càng không muốn rời đi, dù sao buổi tối cũng không phải làm việc nên bọn họ đều không định ăn cơm. Đứng ở đây hóng chuyện một tí, nói không chừng cái đói sẽ dễ chịu hơn.

Khuôn mặt Kỳ Vân Lan tràn đầy vẻ đau buồn: "Thanh niên trí thức Tiểu An, không ngờ cậu lại nghĩ chúng tôi như vậy. Cho dù chuyện lúc trước đúng hay sai thì tôi và thanh niên trí thức Trần đều bù đắp tổn thất cho các cậu rồi. Sau đó các cậu cũng đã tìm thấy đồ vật và tiền phiếu bị mất, nói thế nào đi nữa, chúng ta vẫn nên giải quyết lại một lần."

"Cho nên các cậu bắt tay với Thôi Thiên Hạo và thằng ngu này trả thù tôi? Tôi đã nói rồi, tôi làm người rất tốt, một lòng muốn tìm kiếm sự phát triển cho công xã và hạnh phúc cho người dân, đạp xe chậm như thế, đến con kiến còn không bị đè chết, nói gì là đâm gãy chân người ta?" An Tri Hạ một mặt hiểu rõ.

"Tôi tên là Hùng Toàn Tử, Hùng Toàn Tử, Hùng Toàn Tử, không phải thằng ngu này!"

Bình Luận (0)
Comment