An Tri Hạ nhíu nhíu mày, chống xe, cúi đầu lấy trong túi xách ra một xấp dây gai thật dày, một đầu là vòng bẫy săn. Nhân lúc đám người chưa kịp phản ứng, cô đeo lên người Thôi Thiên Hạo bên cạnh, sau đó kéo qua cơ thể mập giả không có sức của Trần Tư Khả, nhanh chóng lượn quanh cô ta một vòng, thắt chặt nút.
Kỳ Vân Lan quay người định bỏ chạy, cô cũng bước hai ba bước qua, kéo cô ta lại chỗ hai người kia rồi thắt nút.
Lần này Hùng Toàn Tử đã tinh ý hơn, cầm cái đòn gánh trong tay trước, vung về phía An Tri Hạ: "Con bé kia, nếu em ngoan ngoãn nghe lời thì anh Hùng còn yêu thương em thêm mấy ngày. Còn không, chờ khi nào em rơi vào tay anh, anh sẽ chơi em mười ngày nửa tháng không xuống được giường!"
An Tri Hạ liếc anh ta một cái: "Bịp bợm!"
Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên giật mạnh dây thừng, một chuỗi ba người lảo đảo ngã lên người Hùng Toàn Tử.
Sát thương của ba viên thịt rất cao, cộng thêm sức mạnh của đòn gánh, lại đè chặt anh ta xuống mặt đất, tiếng hét thảm thiết thấu trời vang lên.
An Tri Hạ trói bốn người mặt đối mặt lại với nhau, vừa cười vừa nói: "Chú Vương Lục, làm phiền chú lấy xe đưa chúng cháu vào thị trấn."
"Thanh niên trí thức Tiểu An, đi lên thị trấn làm cái gì? Đây cũng không phải chuyện nghiêm trọng, cần gì phải làm ầm lên cho mọi người biết?" Nghe vậy, có người không vui lắm, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của làng và việc cưới xin của trai gái trong thôn.
Chuyện nhỏ thì xem cho vui, còn chuyện lớn, tổn hại đến lợi ích của mọi người thì không được.
Cũng có họ hàng thân thiết của nhà họ Thôi trực tiếp tiến lên định cởi trói cho Thôi Thiên Hạo, nhưng lại bị An Tri Hạ quét đòn gánh qua, cảm giác bỏng rát sưng tấy khiến người ta có chút rụt rè không dám tiến lên nữa.
An Tri Hạ nhìn mọi người với khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng.
Bọn họ cũng không dám đối mặt với cô, ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
"Chắc mọi người đều biết tôi làm việc trong công xã, nhưng ít ai biết tôi là xưởng trưởng nhà máy nông nghiệp phụ. Tại sao tôi còn trẻ, có thân phận nhân viên tạm thời mà được làm xưởng trưởng? Tại sao xã trưởng tín nhiệm tôi như thế? Đó là bởi vì tôi có một trái tim phấn đấu cho hạnh phúc và thịnh vượng của mọi người!"
"Tôi đã ra quân lệnh với xã trường, sẽ khiến công xã Ngũ Kỳ có sự thay đổi lớn trong năm năm, sửa sang đường cái đến cửa thôn, xây dựng trường tiểu học trong làng, mỗi hộ gia đình sẽ được nối đèn điện, sống trong nhà mái ngói."
"Nếu không thể hoàn thành, thì tôi sẵn sàng để xã trưởng viết 'thiếu phẩm hạnh' vào hồ sơ của mình, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến chuyện trở lại thành phố, công việc sau này và thậm chí là tìm đối tượng của tôi."
"Tôi dám ra quân lệnh này với hạnh phúc và tương lai cả đời mình, vì tôi dám nghĩ và dám làm, vì tôi coi thôn Hà Đường là quê hương thứ hai của mình, và tôi cảm nhận được lòng tốt, sự chăm chỉ, bất lực cùng tuyệt vọng vì nghèo khó của mọi người."
"Tôi muốn tất cả mọi người sống một cuộc sống tốt, nhưng mà, à, ngay vừa nãy, tôi có chút nghi ngờ liệu quyết định của mình có phải là một trò đùa hay không. Ý tốt của tôi , đối với mọi người mà nói không đáng là bao, là có thể hy sinh bất cứ lúc nào."
"Trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy? Mọi người vẫn tầm thường, sợ phiền phức như trước, vậy làm sao có thể đón nhận những thay đổi kinh thiên động địa trong cuộc đời mình? Tôi thực sự sợ rằng mọi người già rồi mới có được hạnh phúc, nhất thời vui vẻ mà trở nên ngu ngốc!"
Lời nói của cô khiến mọi người đều cảm thấy xấu hổ, nghĩ đến cuộc sống gần đây của mình, hình như nhờ có đoàn đội biểu diễn của nhà máy nông nghiệp phụ mà đời sống tinh thần của bọn họ phong phú hơn, có nhiều chủ đề nói chuyện hơn, ngày nào cũng hăng hái xách ghế đi chợ. Việc tuyển dụng của trang trại nuôi gà lại gây thêm một đợt sóng to gió lớn khác, phá vỡ hoàn toàn sự yên bình của công xã Ngũ Kỳ.