Chỉ cần trại nuôi gà đi đúng hướng thì lợi nhuận mà nó mang lại sẽ thực sự có ích cho người dân công xã Ngũ Kỳ. Không nói nhiều hay ít, nhưng có thể khiến mọi người nhìn thấy ánh sáng trong thời gian khốn khó, con cháu có tương lai xán lạn.
"Thanh niên trí thức Tiểu An, chúng tôi sẽ giúp cô." Các thanh niên bị kích động trước, hai ba người bắt đầu đứng lên, sau đó càng thêm nhiều người hưởng ứng.
Vương Lục cũng bị vợ thúc giục đi lấy xe, mấy thanh niên cầm lấy dây thừng, dùng sức lượn thêm một vòng nữa. Bốn người mặt đối mặt áp sát vào nhau, từ xấu hổ gầm gừ chửi bới, đến nhỏ giọng cầu xin tha thứ, nhưng đều không thể thay đổi vận mệnh bị áp giải lên xe.
Hai vợ chồng bí thư chi bộ thôn vội vã cùng người trong họ chạy tới, tất cả đều cầm nông cụ chặn xe bò, sắc mặt hung dữ.
Đám người vừa mới dũng cảm lại chần chừ một lúc, bắt đầu cân nhắc trong lòng nên đặt kho báu vào bên nào. Rốt cuộc là nên đứng về phía An Tri Hạ, mong đợi sự thay đổi mạnh mẽ trong năm năm tới, hay là nên đứng về phía bí thư chi bộ, tránh bị người ta chèn ép gây khó dễ?
Nhìn sống lưng thẳng tắp và nụ cười lạnh nhạt châm chọc của An Tri Hạ, bọn họ không chịu được run lập cập, giống như hỗn loạn đột nhiên tiêu tán, khát vọng hiện lên rõ ràng.
Thanh niên trí thức Tiểu An là một đồng chí tốt có năng lực, một lòng vì dân. Cô sẵn sàng mưu cầu hạnh phúc cho những thành viên công xã không liên quan gì đến mình như bọn họ, vậy tại sao bọn họ lại không phấn đấu một lần, lỡ đâu... lỡ đâu ước mơ của bọn họ thành hiện thực thì sao?
Không phải chỉ là làm khó dễ thôi sao, bí thư chi bộ thôn cũng đâu thể một tay che trời mãi!
Mọi người suy nghĩ một hồi, sau đó tất cả đều cầm nông cụ hung dữ vây quanh An Tri Hạ.
Hai nhóm người cứ như vậy mà giằng co, chỉ cần một cơ hội là có thể gây ra thương vong không thể kiểm soát.
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tri Hạ có nhiều sự chân thành, hầu hết mọi người đều không cảm thấy tuyệt vọng, nếu không thì những người như xã trưởng sao có thể kiên định phục vụ vì công vì dân? Bọn họ cần được đánh thức, trao ước mơ, trao dũng khí, trao lý do để phấn đấu.
Cô khoát tay với mọi người: "Người ta là bí thư chi bộ thôn, rất hiểu biết luật pháp, mọi người đừng dại mà chịu thiệt thòi. Bỏ hết nông cụ trên tay xuống đi, tôi không tin người nhà họ Thôi không có phẩm chất như vậy, dám trơ trẽn ra tay với một nữ đồng chí như tôi."
Vừa nói, cô vừa nhàn nhạt liếc nhìn bí thư chi bộ thôn, ngón tay tinh xảo sờ sờ cổ, hơi cong môi: "Bí thư chi bộ thôn, ngài thấy đúng không?"
Hai chân Thôi Thành Quân hơi mềm ra, nhưng nhìn thằng con trai bị trói một cách chật vật, xấu hổ, trong lòng lại cảm thấy tức giận. Mình với vợ mất thể diện thì thôi đi, nhưng nếu con trai thực sự bị đưa vào cục cảnh sát, cho dù có ra ngoài bình an vô sự thì công việc và hôn nhân cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, đây mới là hủy hoại nền tảng nhà họ Thôi!
"Thanh niên trí thức Tiểu An, có chuyện gì thì chúng ta bình tĩnh nói." Ông ta hơi run răng: "Chuyện có thể tự giải quyết, không nên làm phiền đồng chí công an người ta. Hơn nữa, người ta đã tan làm rồi, các người muốn đi cũng phải đợi đến ngày mai."
"Bí thư chi bộ Thôi, ông cần gì phải phí lời với con nhỏ này? Trong thôn thường tự mình giải quyết mọi việc, đây là lệ cũ, sao cô ta có thể phá vỡ quy tắc ở đây. Nếu có ai hơi tí gây rắc rối là làm loạn lên thị trấn thì cán bộ có tác dụng gì nữa?" Một thanh niên trai tráng phía sau lưng Thôi Thành Quân la lớn.
"Đúng vậy, thanh niên trí thức Tiểu An đang đứng ở đay thây, còn trói mấy người Thiên Hạo thành một đống, trên người đều có vết thương, ai đúng ai sai còn chưa biết đâu."
"An Tri Hạ có thể làm nhân viên tạm thời trong công xã, nhất định là dùng thủ đoạn, nói không chừng cô ta có người quen trên thị trấn, có thể đổi trắng thay đen..."