Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 173

Chương 173 - Chương 173 -

Hùng Toàn Tử đau đớn đến mức phun hết những lời tục tĩu trong miệng ra, khiến mấy thanh niên trí thức đến từ thành phố này nghe được, vô cùng bẩn lỗ tai, cũng làm mới nhận thức của bọn họ.

"Tao tự nhận là tao mặt dày nhất mười dặm tám thôn, lưu manh không có điểm mấu chốt, nhưng ba người chúng mày làm tao quá thất vọng!" Mắng một hồi lâu, cuối cùng Hùng Toàn Tử cũng cảm thấy mình thiệt thòi, đã bị thương ở chân thì thôi, lại còn không lấy được người đẹp với tiền, bây giờ còn bị người ta đưa đến cục cảnh sát. Mà ba người bày mưu tính kế lại có thể cắn chặt răng đổ toàn bộ nước bẩn lên người anh ta, ha ha, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?

Đùa với anh ta, còn muốn sạch sẽ thoát thân?

"Chúng mày khẳng định mình vô tội đúng không? Tao nói cái gì chúng mày cũng phủ nhận để xóa tội? Ha ha, chờ đến cục cảnh sát mà xem!"

Thôi Thiên Hạo vẻ mặt âm trầm trừng mắt nhìn Hùng Toàn Tử, trong lòng suy nghĩ hồi lâu, ngoại trừ chuyện này ra, chắc là mình không có gì để anh ta khui ra. Chỉ cần không phải là sự thật, anh ta đúng là không sợ bị Hùng Toàn Tử mở miệng cắn: "Được, để tôi xem cái miệng chó này của anh có thể phun ra cái gì!"

Hai anh chị em nhà họ An thấy vậy có chút sửng sốt, nhìn chó cắn chó thật là thỏa mãn.

Đi bộ ba tiếng, xe bò hơn một tiếng, khổ sở bị bọn họ kéo lê hai tiếng, cả bốn người đã sớm miệng đắng lưỡi khô, bụng đói kêu vang, mất hết sức lực lúc đầu.

Lúc này trong thị trấn không có nhiều người, mọi người đều đã tan làm về nhà ăn cơm, hoặc là ra ngõ, ở trong vườn tán gẫu đánh cờ. Các hợp tác xã tiếp thị cung ứng, cục lương thực, tiệm cắt tóc. đều đóng cửa, rất lâu sau mới có ánh đèn mờ trên đường.

Căn nhà thấp yên tĩnh, như một con dã thú ngoan ngoãn cuộn mình ngủ say dưới bóng đêm. Đến niên đại này hai tháng, An Tri Hạ vẫn còn trong trạng thái mê man, như thể mọi thứ trước mắt chỉ là một giấc mơ, là một cảnh quay phim, nhưng lại không thể giãy giụa ra được, cứ mãi giằng co như thế.

Đi đến cục cảnh sát, chỉ thấy người bảo vệ thò đầu ra khỏi căn phòng nhỏ tối như mực, bật đèn pin trong tay, nhìn thấy vài người bị trói trên xe bò, vội vã mặc quần áo đi ra: "Người ở đâu? Có chuyện gì xảy ra?"

An Tri Thu bước lên phía trước, trầm giọng nói: "Chào bác, chúng cháu đến từ thôn Hà Đường, mấy người này bắt tay nhau tống tiền người ta, bôi nhọ thanh danh người ta, cả thôn đều chứng kiến, nếu không hai anh em chúng cháu cũng không mất công đưa người tới vào ban đêm."

Bảo vệ lấy đèn pin soi bốn người trên xe bò, ánh sáng dừng lại trên mặt Thôi Thiên Hào, nhìn hồi lâu mới giật mình hỏi: "Đây không phải là chủ nhiệm Thôi sao? Sao mặt mày cậu lại sưng vù thế này? Nếu không phải tôi biết cậu treo bút máy trước ngực, đúng là không thể nhận ra đâu!"

An Tri Hạ và An Tri Thu nhìn nhau, giọng điệu của bảo vệ này có chút đùa, hình như giữa bọn họ có quen biết.

Thôi Thiên Hạo khó khăn kéo khóe miệng, khàn giọng nói: "Chú Hứa, hôm nay là chú trực sao?"

"Đúng vậy, tôi chỉ là bảo vệ nho nhỏ, còn có một đám người ở nhà đang chờ cơm tối kia kìa. Chúng tôi cũng không thể chọn thời gian đi làm, phải tuân theo sự chỉ đạo của lãnh đạo tổ chức, nếu không người ta không vui, lại vứt mình vào xó, mất hết cả tiền lương." Chú Hứa bĩu môi nói xong thì cười cười, ra hiệu cho hai anh em nhà họ An vào trong.

"Lúc này các đồng chí trong đội đều đã tan làm rồi, nhưng có người trực ban, bọn họ có thể giúp các cháu đăng ký tình huống đơn giản, tạm bắt giữ người qua đêm. Ngày mai các cháu quay lại ghi chép lời khai rõ ràng, xem tình hình rốt cuộc như thế nào, sau khi điều tra rõ ràng mới có thể kết án." Chú Hứa nhiệt tình giải thích quá trình cho bọn họ, thoải mái tiến cử các đồng chí trực ban.

Bình Luận (0)
Comment