Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 172

Chương 172 - Chương 172 -

Mỗi một chi tiết bọn họ đều uốn a uốn éo, cưỡng ép não bộ tạo ra một vở kịch thăng trầm, đảo ngược vô số lần, đồng thời thanh danh của Kỳ Vân Lan, Trần Tư Khả và Thôi Thiên Hạo cũng rơi hết.

Hai anh em đi xe lên thị trấn, bốn người bị trói không ngừng lảm nhảm, nào là uy hiếp đe doạ, nào là cầu xin tha thứ, nào là dụ dỗ trục lợi, lần lượt thay phiên nhau. Hai anh em làm như không nghe thấy, chẳng bao lâu sau đã lặng lẽ lái xe rời khỏi làng.

"Em gái, em chưa ăn cơm đúng không?" An Tri Thu hỏi, lấy hộp cơm từ trong ngực ra, nhét vào trong lòng cô, nhỏ giọng nói: "Anh cố tình làm cho em một phần đấy."

Vừa nói, anh vừa kéo An Tri Hạ ra sau lưng để che gió cho cô.

Hộp cơm còn nóng hổi, cô ngồi xếp bằng sau lưng anh trai, mở nắp ra, hơi nước còn đọng lại trên đó. Mùi thức ăn xộc vào mũi, theo gió thổi tới trước mặt bốn người.

Cho dù bọn họ tức giận, hoảng sợ, không cam lòng, nhưng đói bụng đã lâu nên bụng vô cùng thành thật, ùng ục ùng ục liên tiếp vang lên.

Tôm cải dầu, thịt kho trứng cút, cà tím khô kho tộ, cơm trắng óng ánh thơm nức, còn có một bình canh mồng tơi rau chân vịt! An Tri Hạ cũng rất đói, cầm đũa bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

Không phải cô cố ý làm bọn họ thèm, mà là lúc trước cô phải thường xuyên chạy thông cáo, ăn cơm như đánh trận, tốc độ phải nhanh, lại phải đảm bảo nhai nuốt khó để đau dạ dày, còn phải chú ý đến hình tượng thanh lịch của mình với tư cách là một diễn viên. Hộp cơm này giống như cố ý làm cho bọn họ, khiến món ăn vốn đã ngon mười điểm lại được nâng lên mười hai điểm.

"Ông đây là khổ chủ cũng đói bụng rồi!" Hùng Toàn Tử chịu không nổi nữa, rống to một tiếng: "An Tri Hạ, cô mau đưa hộp cơm đây, ông đây ăn no rồi thì bàn bạc chuyện gì cũng được. Đợi lát nữa tôi giúp cô cắn ngược lại bọn họ, tôi tuyệt đối không nói hai lời!"

Anh ta bất ngờ lật mặt, khiến sắc mặt ba người kia cực kỳ khó coi. Quả nhiên là kẻ vô tích sự bất lương nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn.

"Hùng Toàn Tử, anh nên lo lắng cho bản thân mình trước. Anh là người tống tiền người ta, cũng là người không có uy tín bị lập hồ sơ trong cục cảnh sát. Mà chúng tôi đến cục cảnh sát để ghi lại lời khai, sẽ sẽ sớm được thả ra thôi." Lúc này Thôi Thiên Hạo lập tức tỉnh táo trở lại. Anh ta đã ở thị trấn được hai năm, vẫn có chút hiểu rõ về cục cảnh sát.

Các đồng chí trong đó cũng không bất khả chiến bại như trong sách hay quảng cáo trên tivi, hơn nữa trong cục cảnh sát có rất nhiều việc, ai lại bỏ tâm sức vào một vụ án nhỏ không rõ ràng như vậy? Chỉ cần bọn họ kiên quyết không thừa nhận, An Tri Hạ sẽ không có chứng cứ vững chắc, chỉ cần lấy lời khai là có thể đi ra.

Không thể không nói tiết tấu của An Tri Hạ quá tốt, chuyện đơn giản như vậy mà anh ta nghĩ mãi mới ra.

Kỳ Vân Lan là người thông minh, hiểu được lời nói và biểu cảm của Thôi Thiên Hạo, nhẹ nhàng nói: "Hùng Toàn Tử, ngày thường anh đã làm rất nhiều chuyện ác, hại rất nhiều nữ đồng chí. Hôm nay cho dù đồng chí Tiểu An không đưa anh vào đồn cảnh sát thì tôi cũng phải đòi công đạo thay những nữ đồng chí kia!"

Đây là định bỏ xe giữ tướng*?

(*Cờ vua)

Chân của Hùng Toàn Tử rất đau, nhưng anh ta luôn tỏ ra cứng rắn, lại biết cách di chuyển sự chú ý, trán đổ đầy mồ hôi, hàm răng vàng nhe ra áp sát vào miệng Kỳ Vân Lan: "Thế thì tự đòi luôn công đạo cho mình đi?"

Kỳ Vân Lan sững người tại chỗ, đối mặt với Hùng Toàn Tử đang đắc ý liếm miệng mà không thể làm gì được. Tay chân cô ta đều bị trói, cái miệng có thể cử động cũng không dùng được nữa. Cô ta tức giận đến phập phồng ngực, mà ánh mắt của đối phương cũng dời xuống...

"An Tri Hạ, mày chết không yên lành!" Tức giận, cô ta chỉ có thể nghẹn ngào nói ra câu này.

Thôi Thiên Hạo, là một người đàn ông, cũng là một kẻ đạo đức giả, tự nhiên không thể ngồi yên mặc kệ. Anh ta nghiêng người, phá vỡ sự cân bằng của bốn người, tất cả đều đè lên cái chân bị thương của Hùng Toàn Tử.

"Á, Thôi Thiên Hạo *..."

Bình Luận (0)
Comment