Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 186

Chương 186 - Chương 186 -

"Tôi vẫn luôn để chuyện này trong lòng, áy náy đến mức không nhịn được mà nói với anh cả Phương trong một lần uống rượu cùng."

Anh ta vừa nói xong, đám người lập tức xôn xao ầm ĩ.

Hình ảnh hoàn hảo của nhà họ Thôi và cả Thôi Thiên Hạo lập tức bị bong ra từng mảng, để lại cho người ta một mặt trơ trẽn.

"Cậu nói bậy." Họ hàng gần nhà họ Thôi trả lời: "Cậu nói dứt khoát như thế, có bằng chứng gì không? Năm đó các cậu mới bao nhiêu tuổi? Sao một người luôn chăm chỉ, thuần thiện như Thiên Hạo lại có thể làm chuyện vu oan bạn nữ cùng lớp như thế? Sao cậu ấy phải làm vậy?"

"Không phải là cậu thấy cậu ấy đang ở trong cục cảnh sát, cũng không muốn bị đến đó nên mới cố ý bịa đặt sao?"

"Đúng vậy, Thôi Cẩu Đản là một người tốt. Lần nào từ thị trấn trở về, cậu ấy cũng mang giúp chúng ta ít đồ. Vẻ ngoài đẹp trai, lịch sự, có học thức cao, là một ứng cử viên con rể tốt trong thị trấn. Tại sao cậu ấy phải kiếm chuyện vu oan cho con bé nhà họ Phương?"

"Lúc đó nhiều thầy trò như vậy, chẳng lẽ đều là người ngu, để cho người khác lừa gạt sao? Hay là nhà họ Phương hợp tác với cậu để vặn ngã nhà họ Thôi?"

Mọi người xôn xao bàn tán, chuyện qua bao nhiêu năm như vậy, sao hôm nay lại bị lật ra?

Một hai câu đã lật đổ hết mọi thứ suốt tám năm trời, chẳng phải quá đơn giản dễ dàng sao?

"Nói không chừng thật sự là nhà họ Phương bỏ đá xuống giếng cho nhà họ Thôi, thuận đường rửa sạch tội danh trên người Phương Hồng Diệp đấy."

Công an Đổng hô to: "Im lặng!"

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.

"Trước khi đến đây, tôi đã liên lạc với một số giáo viên và học sinh năm đó." Đúng là công an Đổng đã đi qua trường học trước rồi mới đến đây: "Chuyện năm đó có nhiều rắc rối, rất nhiều giáo viên đều có ký ức sâu sắc, giáo viên thể dục cũng nhớ rõ Thôi Thiên Hạo đã xin phép ra ngoài một lúc, bât giờ vẫn còn giữ tờ giấy nghỉ phép đó!"

Nói rồi anh ấy lấy ra một tờ giấy ố vàng từ trong túi: "Thời gian, địa điểm và chữ viết đều đều chính xác. Lý do xin nghỉ là đau bụng muốn đi vệ sinh."

"Cây bút của Thôi Thiên Hạo luôn được các học sinh chú ý, ngay cả giáo viên cũng thỉnh thoảng liếc nhìn. Giáo viên thể dục nói, kể từ khi Thôi Thiên Hạo kẹp bút máy trong túi, cậu ta đã không còn nhảy nhót trong tiết thể dục. Ngày hôm đó Thôi Thiên Hạo đi vệ sinh trở về, bút máy không còn trong túi nữa, mà cậu ta cũng có thái độ khác thường, ra chơi bóng rổ với bạn bè cùng lớp."

"Giáo viên nghĩ là cậu ta muốn chơi bóng rổ nên đã cất bút đi, nhưng trước khi tiết học thứ hai bắt đầu, Thôi Thiên Hạo đã la hét bị mất bút máy."

"Chuyện này cũng được rất nhiều bạn học cùng lớp năm đó nhớ đến."

"Thử hỏi." Công an Đổng nhìn về phía mọi người ở đây: "Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Trương Toàn có thể giúp đồng chí Phương Hồng Diệp nói dối, nhưng các giáo viên và học sinh khác cũng không thể giúp cô ấy nói dối đâu đúng không?"

Mọi người nghe vậy cũng nhớ lại, thật ra khi đó không chỉ có một loại giả thuyết. Ai cũng thấy rõ sự ưu tú của Phương Hồng Diệp, cho nên có một loại giả thuyết là Phương Hồng Diệp bị vu oan, thậm chí có người còn đưa ra một, hai, ba bằng chứng. Nhưng trước khi cơn gió này mạnh lên, nhà họ Thôi đã dùng thái độ nạn nhân hung hăng dập tắt, sau đó tung tin đồn hủy hoại Phương Hồng Diệp ra khắp mười dặm tám thôn.

"Hồi đó thành tích học tập của đồng chí Phương Hồng Diệp rất tốt, vượt xa Thôi Thiên Hạo. Nhưng kể từ khi Phương Hồng Diệp bị ép ở nhà, Thôi Thiên Hạo lại trở thành người đứng đầu khối, được giáo viên yêu thích, rồi thuận lợi thi đỗ trường cấp hai, cấp ba trên thị trấn, sau đó trở thành công nhân của nhà máy sản xuất giày da, năm nay còn đảm nhiệm vị trí chủ nhiệm bộ phận sản xuất."

"Thật trùng hợp, bất cứ ai cản đường cậu ta đều sẽ có kết cục tồi tệ." Công an Đổng lạnh nhạt nói.

Bình Luận (0)
Comment