"Đồng chí Phương Hồng Diệp là người đầu tiên chúng tôi biết. Một số học sinh giỏi trong lớp cấp hai của cậu ta cũng bỏ học vì nhiều lý do khác nhau. Cuối cùng, cậu ta đã thi được hạng nhất vào cấp ba. Ở trường cấp ba, những bạn học giỏi hơn cậu ta vẫn như cũ không thoát khỏi vận rủi, gãy chân gãy tay, bị thương ở mắt, thanh danh bị tổn hại, gia cảnh đột ngột sa sút."
"Cậu ta mua danh ngạch vào nhà máy của người khác, lúc đầu người ta không chịu bán, nhưng không lâu sau, gia đình đó đột nhiên cần tiền gấp, đành phải bán công việc đi."
"Sau khi trở thành công nhân, cậu ta được thăng chức nhanh chóng, từ một công nhân nhỏ trong xưởng đóng gói, trở thành đội trưởng nhỏ, tổ trưởng, rồi được chuyển đến xưởng sản xuất với vai trò trợ lý, sau đó dựa vào ảnh hưởng của sổ tay cấp cứu mà thăng chức lên làm chủ nhiệm xưởng. Mỗi một giai đoạn, đều có ai đó vì chuyện ngoài ý muốn mà nhường đường cho cậu ta."
"Nếu mọi người không tin những chuyện này thì có thể tự mình tìm hiểu, xem thử có phải ai dính vào cậu ta cũng đặc biệt xui xẻo hay không. Một hai lần không may thì thôi, nhưng nhiều lần xảy ra bất trắc, chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy nghi ngờ."
"Chỉ là khổ chủ không cầu cứu chúng tôi, cho nên chúng tôi cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này."
Nghe những gì công an Đổng nói, thôn dân vô cùng sợ hãi, bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán: "Đứa bé này trông khá tốt, tại sao lại hư hỏng như vậy? Tôi thấy không chỉ mình nó mà cả nhà họ Thôi đều thối nát! Trước đó ông nhà tôi cạnh tranh chức bí thư chi bộ thôn, nhìn là biết hôm sau sẽ được chọn, thế mà tự nhiên lại ra ngoài uống rượu, trở về say không dậy nổi, ngủ liên tiếp hai ngày, quên cả buổi tuyển chọn..."
"Đúng đúng đúng." Một người họ hàng gần nhà họ Thôi cũng không nhịn được sợ hãi oán trách trong lòng: "Lúc trước Thôi Thành Quân hứa cho chồng tôi một công việc nhẹ nhàng, nói chuyện rất quả quyết, nhưng tự nhiên anh ấy lại bị thương ở chân lúc làm việc, mới ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, công việc kia đã bị người khác cướp mất! Miếng thịt lợn lớn chúng tôi gửi qua cũng cho chó ăn, bà già nhà họ Thôi nói cái gì mà 'không phải chúng tôi không xử lý cho nhà cô, mà là người nhà cô không làm nổi', sẽ khiến cho bọn họ mất mặt mất tiền..."
Một hai người mở đầu nói trước, những người khác cũng bắt đầu bịa chuyện nói theo, trong lúc nhất thời, hình tượng hoàn mỹ của nhà họ Thôi bị xé nát, lộ ra bộ mặt ích kỷ và xấu xa của bọn họ.
Công an Đổng lấy ra một tờ giấy đưa cho Trương Toàn: "Cậu xem những gì viết trên đây có gì không phù hợp với lời nói của cậu không? Nếu không có thì ký tên in dấu vân tay lên, cũng không cần phải đến cục cảnh sát với tôi nữa. Hai người trong thôn hãy ra đảm bảo, cũng ký tên in dấu vân tay vào."
Trương Toàn cầm lấy và đọc kỹ một lượt, liên tục gật đầu: "Đúng, chính là như vậy. Các đồng chí công an thật là nhạy bén, đoán ra được toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối!" Nói rồi anh ta dứt khoát ký tên in dấu vân tay, mà xung quanh cũng có hai ông già được bầu làm người bảo lãnh.
Công an Đổng xem xét, gấp tờ giấy lại cất đi, lớn tiếng nói với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã hợp tác, nhưng tôi còn có một chuyện phải làm phiền mọi người."
"Đồng chí công an, cậu cứ nói đi, các cậu luôn phục vụ chúng tôi, có thể giúp đỡ một tay là vinh hạnh của chúng tôi." Một ông lão liên tục mở miệng nói.
Những người khác cũng có vẻ vinh dự, đây là đóng góp cho đất nước.
"Đồng chí Phương Hồng Diệp không sai, nhưng cô ấy bị Thôi Thiên Hạo vu oan, bị nhà họ Thôi điều khiển dư luận mà hủy hoại việc học của mình. Bây giờ hôn sự cũng bị trì hoãn. Cho nên chúng tôi cầu xin mọi người hãy truyền bá chuyện này, đồng chí Phương Hồng Diệp là một đồng chí tốt, dù mang tai tiếng nhưng cô ấy vẫn kiên cường lãnh đạo đoàn đội tuần diễn đi biểu diễn khắp nơi, lan tỏa năng lượng tích cực và mang lại hạnh phúc cho biết bao người."