An Tri Hạ do dự nói: "Tôi còn thiếu năm ngàn đồng."
Đại lão phất lên cũng chỉ khoảng một tháng, nhưng dựa vào bán thịt rừng, có thể tích lũy đủ năm ngàn không? Nhiều nhất là một hai ngàn đi?
"Tôi có mấy củ nhân sâm, bán đi cũng được chừng đó, còn lại cứ ký sổ trước đã, chờ khi nào thu hoạch cá nói sau. Như vậy, chỉ sợ năm nay chúng ta phải bán hết cá với chạch cho con buôn rồi." Phòng Viên suy tư nói.
"Nhân sâm rừng không dễ kiếm, hay là anh cứ giữ đi." Trong siêu thị của An Tri Hạ có rất nhiều nhân sâm, có vài loại ghi là tự nhiên, nhưng chắc chắc không tinh khiết bằng đồ của đại lão đâu nhỉ?
"Thật ra..." Cô cắn môi dưới: "Thật ra lúc tôi nhặt đồ ở bãi phế liệu kinh đô, đã sờ thấy một nắm nhân sâm nhỏ từ dưới đáy tủ hỏng, nhưng không biết có giá bao nhiêu."
Phòng Viên liếc cô một cái: "Cô cứ để đấy đi, tôi không định bán nhân sâm, chỉ cầm cố đến lúc thu hoạch thôi."
"Vậy được, khi nào bán được cá, hai chúng ta sẽ chia đôi lợi nhuận." An Tri Hạ yên tâm, cười nói.
"Chia ba bảy là được." Phòng Viên nói xong, không đợi cô trả lời đã quay người phất tay: "Buổi tối bảo Tru Thu mang tiền đến cho tôi."
Đến tối, An Tri Thu ôm cái túi, mở cửa thăm dò liếc nhìn xung quanh, sau đó mới bước chân ra ngoài.
An Tri Hạ nhìn thấy không còn gì để nói: "Anh, anh sợ người khác không biết anh có tiền à? Lúc ấy anh cất hơn ba mươi ngàn lên xe, còn không thấy anh cẩn thận từng li từng tí như vậy?"
"Lúc đó cả người anh còn mỗi lá gan, chỉ muốn lấy tiền đi, căn bản không nghĩ đến việc bị trộm." An Tri Thu ngượng ngùng cười nói, vỗ vỗ túi: "Sáu ngàn đấy, cũng không phải sáu trăm, càng không phải sáu mươi, anh vẫn nên cẩn thận một chút chứ?"
"Anh à." An Tri Hạ muộn màng nhìn qua anh trai ngốc nghếch, chột dạ hỏi: "Em chỉ nói một câu mà đã tiêu hết sáu ngàn nhà mình, anh... anh có trách em không? Lỡ đâu nuôi cá trong ruộng lúa thất bại, vậy sáu ngàn đồng này của chúng ta coi như đổ sông đổ biển hết đấy!"
An Tri Thu xoa đầu cô, cười nói: "Anh tin tưởng quyết định của em, nếu em quyết định tiêu tiền thì nhất định có cơ hội thắng lớn, hơn nữa tiền này vốn không phải do chúng ta kiếm được, mất cũng không tiếc. Lại nói nếu nuôi cá trong ruộng lúa thành công, sẽ mang lại lợi nhuận đáng kể."
"Trên đời này làm gì có chuyện há miệng chờ sung, cơ hội và rủi ro cùng tồn tại, ngược lại, anh rất ngưỡng mộ lòng can đảm và quyết tâm của em."
An Tri Hạ giật giật ống tay áo anh ấy, không nhịn được cảm động nũng nịu gọi anh trai: "Đời này có thể làm em gái anh thật tốt."
"Con bé ngốc." Anh ấy đưa tay kéo cô vào lòng, ôm chặt: "Cả đời này anh chỉ có một mình em là người thân nương tựa lẫn nhau, không tốt với em thì tốt với ai đây? Cho dù sau này anh có lấy vợ sinh con, thì em cũng giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng anh."
An Tri Hạ rơm rớm nước mắt, kiếp trước của mình coi như thuận buồm xuôi gió, nhưng quan hệ tình cảm lại trống rỗng, bất luận là tình cảm gia đình hay tình yêu. Không ngờ đi vào dị thế lại có một người anh trai tốt như thế, chỉ một điểm này thôi đã khiến cô vô cùng thoả mãn.
"Anh à, em cũng yêu anh nhất! Hiện tại là như vậy, sau này cũng sẽ là như vậy!"
An Tri Thu nghe vậy sửng sốt hồi lâu, trong lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt đỏ bừng, quay mặt sang một bên ho khan một tiếng: "Con bé này em nói cái gì đó? Đúng là cái gì cũng dám nói, nếu để người khác nghe thấy, kiểu gì cũng kéo em ra ngoài phê bình cho xem."
An Tri Hạ cười hì hì: "Anh ngại à? Cái này có gì đâu, em chỉ đang thật lòng bày tỏ niềm vui của mình thôi, đặc biệt chân thành nha."