"Được, được, em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi một lát về ngay." Bởi vì bị lời nói thẳng thắn của em gái làm đỏ bừng mặt, An Tri Thu đã quên luôn chuyện sáu ngàn đồng trong lòng, nhanh chân sải bước về phía chuồng bò, mãi đến nơi mới nhớ ra.
Anh ấy vội vàng sờ sờ chiếc túi căng phồng, bất lực lắc đầu cười cười, nhưng ánh mắt càng thêm kiên định. Rời nhà, là lựa chọn đúng đắn nhất cho cả anh ấy và cô.
Có cha ruột mẹ kế bên cạnh, bọn họ hoàn toàn không thể chống cự chuyện gì, một chữ hiếu tựa như ngọn núi vô hình có thể hủy hoại cả đời bọn họ. Sau khi rời khỏi kinh đô, em gái càng ngày càng tươi tắn rực rỡ, mà anh ấy cũng tìm được phương hướng phấn đấu của mình, chắc chắn khi trở lại kinh đô lần nữa, bọn họ sẽ có thể đứng lên, chiến đấu ăn miếng trả miếng, không còn là nô lệ cho người khác nữa!
An Tri Hạ vừa đóng cửa lại thì bên ngoài đã có người gõ cửa.
Cô mở ra xem, ôm ngực vui vẻ nói: "Đại công tử Hàng hơn nửa đêm không ngủ được, gõ cửa nhà chúng tôi, không sợ người ta nhìn thấy nói xấu sao?"
Hàng Hướng Lỗi lạnh mặt nói: "Tôi chỉ đứng ở cổng, nói mấy câu với cô thôi."
"Tôi?" Cô kinh ngạc chỉ vào mình: "Tôi là một con bé tóc vàng đen thui, sao lại có vinh dự được đại công tử Hàng triệu kiến?"
"Cô không nói chuyện bình thường với tôi được à?" Hàng Hướng Lỗi mím chặt môi, nhét thứ gì đó vào tay cô: "Mặc dù tôi và Xương Tử không có nhiều tiền phiếu, nhưng cũng có thể giúp đỡ một chút."
An Tri Hạ cầm một xấp tiền thật dày bọc trong khăn tay, nếu như cô đoán không lầm thì hai người chỉ có hơn tám trăm đồng thôi? Cộng thêm một ít phiếu lớn, tương đương với giá trị một ngàn đồng.
"Ý anh là gì?" Ý cười trên mặt cô biến mất, nghiêm túc hỏi.
"Không có ý gì, chẳng qua là đóng góp một chút cho thôn thôi, hơn nữa có tiền không kiếm thêm mới là đồ ngu." Hàng Hướng Lỗi nhún nhún vai, thản nhiên nói.
"Được rồi, tôi sẽ viết biên lai cho anh, chờ khi nào thu hoạch cá, anh và thanh niên trí thức Nhiếp sẽ nhận được 5% lợi nhuận." An Tri Hạ cũng không để ý chuyện này, người ta đưa tiền, cô trả lại lợi nhuận, giao dịch công bằng, không có bất kỳ vướng mắc nào khác.
"Được." Hàng Hướng Lỗi gật đầu, lấy từ trong túi khác ra một chiếc khăn lụa màu đỏ tươi, giả bộ như không có việc gì nói: "Người nhà tôi gửi bưu kiện tới, tôi là đàn ông không đeo được, lại không có bạn gái. Cô cầm lấy đi chơi đi."
An Tri Hạ nhíu nhíu mày: "Thanh niên trí thức Hàng, ý anh là gì? Nữ thanh niên trí thức giúp đỡ anh nhiều nhất là thanh niên trí thức Kỳ và thanh niên trí thức Phí, anh có đồ tốt thì phải nghĩ đến bọn họ mới đúng. Đừng nói là vì tôi ở gần anh."
"Tôi." Anh ta nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi..."
"Dừng lại, nếu anh muốn nói có ý đó với tôi, vậy cứ nghĩ lại dáng vẻ xấu xí lúc tôi mới đến đi. Anh có thích tôi như vậy không? Hơn nữa, bây giờ anh thấy tôi xinh đẹp, công việc tốt, thanh danh nổi tiếng, nên mới chịu giảm tiêu chuẩn cho tôi vị trí bạn gái?"
"Chậc chậc, thật đáng tiếc, ánh mắt của bổn cô nương cũng rất cao, trong mắt tôi anh chỉ là một thằng công tử bột. Tôi muốn yêu người cứng rắn, có thể bảo vệ tôi mọi lúc mọi nơi, chứ không phải loại con nhà giàu chỉ biết hù doạ người khác."
"Đừng có dát vàng lên mặt!" Hàng Hướng Lỗi sắc mặt khó coi nói: "Cô nhớ đưa biên lai qua đấy." Nói xong cứng ngắc nhanh chân rời đi.
An Tri Hạ đóng cửa lại, chưa gì đã nhìn thấy Nhiếp Nghĩa Xương đang say sưa nghe ngóng.
"Trong nhà chỉ có một mình tôi, có tin tôi kiện anh tội phá hoại cuộc sống người khác hay không!"