Mọi việc càng ngày càng bận rộn, thời gian thực sự trôi qua rất nhanh, đầu tháng năm, người dân thôn Hà Đường loay hoay chân không rời đất, nhà ăn lớn phải mở cửa lại lần nữa.
Cấy mạ, cấy giống dưa hấu, sau khi mạ trong ruộng lúa mọc thẳng, xanh tốt thì bắt đầu cho cá con, cá chạch vào, mỗi một hạng mục đều tốn rất nhiều công sức tỉ mỉ và đề phòng, cả thôn không ai nhàn rỗi.
Đến cuối tháng năm, đoàn đội đã kết thúc chuyến tuần diễn ở các tỉnh khác, Phương Hồng Diệp dẫn đội trở về.
Mọi người từ tỉnh lỵ lớn trở về, ai nấy đều có phong thái khác, như trút bỏ lớp vỏ bọc cũ, nhưng cũng không phải vốn có từ bé, mà là học được một ít từ người trong thành, An Tri Hạ nhìn mà giật giật khoé miệng.
Xem ra cô còn phải dạy cho bọn họ vài bài học nữa, chẳng hạn như ngoại hình, cách cư xử, cách ăn mặc, cũng như thẩm mỹ và phong tục.
Cũng may Phương Hồng Diệp không làm người ta cay mắt như vậy, chỉ dùng một chiếc khăn tay xanh nhạt buộc hai bím tóc bình thường thành đuôi ngựa, áo sơ mi trắng sơ vin trong chiếc quần ống đứng màu đen, trước ngực cài một huy hiệu màu đỏ, trẻ trung xinh đẹp, trông như học sinh thành phố.
"Tri Hạ, đây." Vào phòng, Phương Hồng Diệp lập tức mỉm cười đặt một xấp tài liệu trước mặt An Tri Hạ, sau đó lấy ra một xấp hối phiếu: "Bọn chị đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ!"
An Tri Hạ mỉm cười ra hiệu cho Phương Hồng Diệp ngồi xuống, rót trà cho cô ấy, rồi mới cầm văn kiện lên xem kỹ. Đoàn đội tuần diễn đã đi tổng cộng ba nơi, thành phố Thượng Hải, kinh đô, thành phố Thâm Quyến, đều là những nơi lúc trước cô gửi bản thảo, chỉ cần bài viết phù hợp với tình hình hiện tại, có những bức ảnh hấp dẫn, đều được tòa báo đăng như điển hình.
Một khi có chút danh tiếng, tự nhiên các nhà máy, đơn vị sẽ tìm đến cửa.
Nhưng An Tri Hạ đã hạ quyết tâm bán tiết mục, vậy nên đoàn đội chỉ biểu diễn mỗi nơi một lần, nhưng lần này cũng gây ra khá nhiều chấn động, hoàn toàn có thể thương lượng giá cả với đoàn đội biểu diễn địa phương.
Mang tiếng ở thành phố Thượng Hải, kinh đô và thành phố Thâm Quyến, có nền kinh tế tốt, nên nhà máy cũng muốn có mặt mũi, Phương Hồng Diệp đàm phán theo kỹ năng của giáo sư An Tri Hạ, cuối cùng cũng đạt được mức giá cả hai bên đều khá hài lòng. Đối phương cũng ký hợp đồng tại chỗ, mua mấy vở kịch An Tri Hạ biên tập, thế là mười lăm tiết mục bán được tổng cộng sáu mươi ngàn đồng!
Phương Hồng Diệp ừng ực uống một hơi nước, cảm thấy vẫn chưa bình tĩnh lại, kéo ghế đến trước mặt An Tri Hạ, bắt đầu khoa tay múa chân nói: "Tri Hạ, em không biết đâu, lúc người phụ trách mấy địa phương đó đến đón bọn chị, thấy bọn chị ăn mặc cũ nát quê mùa, ôi chao, mắt mũi đặt lên đỉnh đầu, ngay cả vào ở nhà khách, người ta cũng sợ bọn chị mang rận vào, những lời khinh thường đó trực tiếp khiến các cô gái, chị dâu da mặt mỏng trong đoàn đỏ bừng mặt."
"Nhưng trước khi đi em đã dự phòng cho bọn chị rồi, biết sẽ như vậy nên bọn chị đều dốc toàn lực huấn luyện."
"Không phải bọn chị đến thành phố Thượng Hải trước sao?"
"Rạp hát kia rất lớn, có mấy ngàn khán giả, xếp hàng từng tầng từng lớp một, dày đặc đến mức sởn hết gai ốc, trang trí cũng đặc biệt cổ điển hoa lệ. Giống như bước vào vườn địa đàng vậy, nhưng lại bị coi như trò cười."
Tiết mục của chúng ta xếp cuối cùng, đoàn đội biểu diễn nghệ ta đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trông mặt mũi như con khỉ, lại còn ưỡn ngực khoe khoang trước mặt bọn chị, muốn đè bẹp chúng ta hoàn toàn."
"Cơ mà, nếu chúng ta đã có thể đi thành phố Thượng Hải, thì cũng không phải đoàn đội tuần diễn bình thường, sao có thể bị bọn họ so sánh bằng những trang bị này? Chúng ta có thực lực!"
"Bọn họ rất cố gắng biểu diễn, nhưng khán giả đã xem quá nhiều màn biểu diễn như vậy rồi, tiếng vỗ tay cũng vô cùng thưa thớt. Đợi đến khi bọn chị bước lên sân khấu, công bố ánh sáng, hiệu ứng âm thanh và trang phục, những tràng pháo tay lập tức vang dội, gần như nổ tung cả nóc phòng."