Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 204

Chương 204 - Chương 204 -

"Lúc bọn chị biểu diễn, lại lần nữa khiến khán giả kinh ngạc, mỗi lần lên xuống sân khấu đều vang lên những tràng pháo tay nể trọng, làm biểu cảm của mấy đoàn đội biểu diễn kia méo xệch."

"Cứ như thế kết thúc buổi diễn, bọn chị làm theo lời em nói, về đến nhà khách thì lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi."

"Đoàn trưởng kia không ngồi yên được, liền sai người mời chị đến văn phòng. Khi chị đến đó, quả nhiên người ta không ở văn phòng, nói là ra ngoài có chút việc, bảo bọn chị đợi."

"Chị cũng làm theo lời em, vừa nhấc mông lên làm như muốn đi, vừa nói phải kịp chuyến xe lửa trở về. Cán sự nhỏ kia thấy không ép được thì vội vàng chạy đi gọi người về."

"Đầu tiên đoàn trưởng khen ngợi buổi biểu diễn của bọn chị, sau đó bắt đầu nói, tiết mục của chúng ta đã được diễn rất nhiều ở tỉnh Giang Châu, không có sự mới lạ, không thể bán được giá. Bà ta còn nói cái gì mà diễn viên của chúng ta quá thiếu chuyên nghiệp, không thể hiện được 100% tiết mục, cùng lắm là 20-30% thôi. Nói chung là tìm đủ loại lý do, chị cũng nghe, nghe đến khi bà ta không nói được nữa."

"Chị hỏi bà ta ra giá bao nhiêu, chậc chậc, bà ta có ý tốt mở miệng nói năm trăm đồng!"

"Chị lập tức ném hết những gì em nói vào mặt bà ta 'Phí biểu diễn của chúng tôi ở một thị trấn nhỏ của huyện Từ Hà, tỉnh Giang Châu đã là năm trăm đồng rồi. Một đoàn đội biểu diễn lớn ở thành phố Thượng Hải mà có ý tốt mở miệng như thế, thật sự cho rằng tôi chưa bao giờ thấy việc đời sao'?"

"Sau đó bà ta tăng giá từng tí một, chị lạnh lùng không chịu, đợi nửa tiếng mới tăng đến hai ngàn. Chị không thèm nói gì trực tiếp đi ra ngoài, hỏi cán sự canh cổng xem đối thủ một mất một còn của bọn họ ở đâu."

"Đoàn trưởng lập tức đuổi theo ra ngoài, trực tiếp tăng giá lên năm ngàn."

"Không phải em bảo chị rao giá trên trời sao? Thế là chị mở miệng nói năm mươi ngàn, suýt chút nữa làm đoàn trưởng tức lòi mắt! Cuối cùng bọn chị nhượng bộ một bước, đàm phán mười lăm tiết mục giá hai mươi ngàn đồng. Dù sao phí biểu diễn một tháng của chúng ta cũng hơn mười ngàn, ở thành phố Thượng Hải chắc chắn sẽ cao hơn!"

Nói xong, Phương Hồng Diệp vẫn có cảm giác như đang ở thành phố Thượng Hải, cả người tràn đầy cảm giác anh hùng vĩ đại.

Đoàn đội biểu diễn ở kinh đô không làm được như thành phố Thượng Hải, nhưng bọn họ cũng coi thường nông dân, mở miệng ra giá ba ngàn. Phương Hồng Diệp đã áp dụng một biện pháp khác của An Tri Hạ, cũng ra giá hai mươi ngàn, nhưng người ta lại bảo cô đến văn phòng tài chính nhận hối phiếu.

Phương Hồng Diệp không chịu, yêu cầu người ta đến bưu cục với mình, còn tìm mấy người phân biệt thật giả. Sau khi lấy được hối phiếu, cô ấy gói kỹ bằng giấy dầu, nhét vào khe trong rương hành lý, rồi mang theo hối phiếu giả trên người, quả nhiên bị mất ở nhà ga rời kinh đô.

Thành phố Thâm Quyến tương đối bao quát, đàm phán mọi chuyện khá suôn sẻ, Phương Hồng Diệp không tiếc miệng lưỡi, trực tiếp chốt giá hai mươi ngàn. Khiến cô ấy cảm thấy mình ra giá hơi thấp.

Một chuyến thu nhập sáu mươi ngàn đồng, hai người đối mặt nói chuyện hồi lâu.

"Sắp hết tháng này rồi, chờ khi nào phát tiền lương, em sẽ cho mỗi người một cái hồng bao lớn! Nhưng mà chị nên giấu kín chuyện này, đừng nói lung tung, kẻo lại gây náo loạn. Sáu mươi ngàn cũng không phải khoản tiền nhỏ!" An Tri Hạ cố ý dặn dò một câu.

Phương Hồng Diệp gật đầu liên tục: "Đừng lo lắng Tri Hạ, chị sẽ không nói với ai đâu, kể cả cha mẹ cũng không!"

"Mọi người nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe, sau đó luyện năm vở kịch mới, rồi kiếm thêm thật nhiều tiền ở tỉnh..."

Bình Luận (0)
Comment