An Tri Thu ngạc nhiên nghiêng đầu, háo hức nhìn lá thư mỏng: "Cảm ơn chị thanh niên trí thức Phí."
Phí Tranh mím môi cười cười: "Không có gì, bình thường em và Tri Hạ cũng giúp chị rất nhiều."
Nói xong, cô ấy hơi kinh ngạc nhìn về phía Phương Hồng Diệp, cười nói: "Hồng Diệp về rồi sao? Nghe Tri Hạ nói các em đến thành phố Thượng Hải, kinh đô và thành phố Thâm Quyến? Đã đi dạo chơi chút nào chưa?"
Đám người vừa xem mập mờ lập tức nhao nhao chuyển sự chú ý, vây quanh Phương Hồng Diệp hỏi: "Diệp, mau nói cho mọi người nghe đi, kinh đô trông như thế nào? Cháu có gặp được đồng chí Mao* không? Có chụp ảnh ở cột cờ trước cổng không?"
*Mao Trạch Đông
"Có phải xung quanh thành phố Thượng Hải đều là biển không? Người ở đó dám mặc áo khoác nỉ uốn tóc xoăn sao?"
"Các ông chủ thành phố Thâm Quyến đều đeo kính, mặc áo sơ mi hoa à? Các cháu có mua gì không?"
Phương Hồng Diệp hít một hơi thật sâu, cười nhẹ trả lời từng người một: "Chúng cháu mượn máy ảnh của xưởng trưởng Tiểu An mang đi, chụp rất nhiều ảnh, mai mốt sẽ in ra cho mọi người xem. Bây giờ bên ngoài căng thẳng lắm, ngoại trừ thành phố Thâm Quyến đẹp hơn một chút, thì người kinh đô và Thượng Hải ăn mặc khá bình thường, chỉ không có miếng vá như quần áo của chúng ta, trên người không có vết bùn nào mà thôi."
"Thành phố Thượng Hải rất lớn, có nhiều tôm cá cua, giá lại rất rẻ, cháu có mua một ít cá khô và bánh phồng tôm, vài ngày nữa sẽ gửi bưu phẩm tới, đến lúc đó mọi người hãy đến nhà cháu nếm thử nhé."
An Tri Thu nghe vậy, trong lòng cũng dao động, chỉ cần nhắc đến kinh đô, trong đầu anh ấy hiện lên rất nhiều hình ảnh, bao gồm đau đớn, kiềm chế, tuyệt vọng, cũng có vui vẻ, chờ mong và cố gắng.
Nói vài câu, tiếng còi tan làm vang lên, các thôn dân lập tức cầm nông cụ chạy tới, xen vào hóng chuyện.
"Ở kinh đô cũng có đoàn biểu diễn à, người ta có diễn hay hơn chúng ta không?"
Nhắc đến đây, nụ cười của Phương Hồng Diệp càng tươi hơn, bắt đầu kể cho mọi người nghe chuyện từ lúc mình ngồi xe lửa, chỉ che giấu việc thương lượng giá cả với các đoàn trưởng.
Kể mình và người trong đoàn đội đã tiến bộ rất nhiều, về biểu đạt ngôn ngữ, kiểm soát nét mặt, khả năng huy động và khả năng biểu diễn, lời nói của cô ấy cuốn hút tâm trạng mọi người, lúc thì cảm thấy thất vọng, lúc thì cảm thấy buồn cười, lúc lại sợ hãi không thôi, hoặc là vui vẻ kích động, hồi hộp hơn cả xem phim chiến tranh tình báo, giống như mình là người trong cuộc vậy.
Khi trời đã tối hẳn, mọi người vẫn chưa muốn rời đi, vẫn thúc giục Phương Hồng Diệp nói tiếp.
Vợ trưởng thôn thương con gái: "Hồng Diệp nhà tôi khản hết giọng rồi, để mai nói tiếp! Con bé đi mấy ngày đường, vừa mệt, vừa buồn ngủ lại đói nữa, mọi người không thấy thương sao?"
Nghe bà ấy nói như vậy, các thôn dân lập tức cười xấu hổ nhường đường: "Hồng Diệp rất có triển vọng, là người trong nhóm đầu tiên của thôn chúng ta đến kinh đô, thành phố Thượng Hải và Thâm Quyến. Con bé kể quá hay rồi, còn hay hơn cả phim, chúng tôi nhập tâm quá nên mới quên mất."
"Hồng Diệp, cháu mau về nhà đi, chậm tí nữa là mẹ cháu lại càu nhàu đấy."
"Đúng vậy, về nhà ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi tốt rồi mai nói chuyện với mọi người tiếp, ai da, thím chưa nghe đủ, còn muốn nghe lại từ đầu nữa đây!"
"Đúng đúng, Hồng Diệp, sao các cháu không tổ chức để đoàn đội biểu diễn mọi chuyện ra?"
Phương Hồng Diệp cười nói: "Chúng ta nói nhỏ là được rồi, không thể múa trống khua chiêng biểu diễn ra, nếu không sẽ phá vỡ sự đoàn kết của mọi người mất. Mọi người nghe vào giữ ở trong lòng, không nên kiêu ngạo hay coi thường người khác. Tổ tiên ta có câu, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, còn có gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, ý nói nếu bây giờ xem thường người khác, có khi sau này sẽ bị người ta vượt xa."