Mọi người liên tục gật đầu: "Mấy đứa đi ra ngoài có khác, đứa nào đứa nấy đều nói chuyện hay."
Phương Hồng Diệp xấu hổ nói: "Là xưởng trưởng Tiểu An dạy tốt đấy ạ, vì không để bọn cháu luống cuống, bị người dân trong thành doạ sợ, thiếu động lực nên đã huấn luyện bọn cháu một lượt. Mỗi người chúng cháu đều mang rất nhiều đồ, nói cũng nhiều nữa, mở miệng là nói một lèo."
"Đúng rồi, còn có những câu trích trong sách đỏ X mà đi đâu cũng phải nói! Người thành phố tỏ ra có học nhưng vẫn sợ bị người khác chèn ép, làm gì cũng phải khớp khẩu hiệu, không khớp thì bị chê cười. Xưởng trưởng Tiểu An đã yêu cầu bọn cháu học thuộc lòng rất nhiều lời lẽ xúc phạm, khiến đối phương nghẹn không nói nên lời!"
Đám người lại thổn thức không thôi.
An Tri Thu cười híp mắt, bản thân rất thích nghe về em gái, giống như uống một vò rượu ngon, cả người thông thái. Mọi người tản đi, anh ấy cười nói với Phí Tranh: "Chị trở về đọc thư đi, em cũng về nấu cơm cho Hạ Hạ, Hạ Hạ từng nói, kỹ năng nấu ăn không thể vội vàng, có thể tham khảo kinh nghiệm của tiền bối, nhưng cần tự mình mài dũa nhiều hơn nữa. Em đã nắm được đủ thứ rồi, bước tiếp theo là luyện cho thật tốt."
"Kỹ năng dùng dao cũng phải mài giũa từng chút một, em phải trở về thái sợi khoai tây tiếp, câu nói kia là gì nhỉ, quen tay hay việc, số lượng tạo nên chất lượng!"
Nói xong, anh ấy lên xe ba bánh, đạp hết sức lao ra ngoài.
Phí Tranh cầm bức thư, đứng tại chỗ một lúc lâu.
"Thanh niên trí thức Phí nhìn cái gì đấy? Mọi người đều đã đi xa, chúng tôi còn phải mau trả nông cụ rồi về nhà nữa."
Cô ấy đỏ mặt chạy về phía nhà kho, một đám người phía sau thì cười ha ha.
"Thanh niên trí thức Phí không còn nhỏ nữa, cũng ngoài hai mươi tuổi rồi? Chẳng lẽ là nhìn trúng thanh niên trí thức An, hoàn toàn chuẩn bị an cư lạc nghiệp?"
"Thanh niên trí thức An người ta đẹp trai, có công việc, có tiền, còn có một cô em gái tốt, đâu chỉ riêng cô ấy, những cô gái chưa chồng khác trong thôn cũng đều để ý đấy thôi?"
"Nhưng mà tôi thấy thiếp hữu tình lang vô ý* nha?"
*Thiếp có ý nhưng chàng lại không.
"Bà còn không hiểu sao? Con trai dậy thì muộn, chờ đến thời rồi mới như hổ rình mồi! Cho nên mới có câu nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa*..."
*Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó như vượt núi, còn phụ nữ theo đuổi đàn ông thì rất dễ dàng, như cách một tấm màn mỏng.
"Mấy bà cũng đừng có mà dạy hư trẻ con, mau về nhà đi!" Bí thư chi bộ thôn nghe bọn họ càng nói càng thái quá, mà bọn nhóc con còn rướn cổ lên nghe, không nhịn được cau có quay lại nói.
Chờ An Tri Hạ đầu óc đặt ở lò gạch chậm rãi đạp xe về nhà, đám người đứng trước mặt không có ý định dừng lại, trực tiếp lao đến chỗ cô.
Phòng Viên nhíu mày, duỗi cánh tay giữ xe lại: "Nghĩ gì thế? Đi xe đạp đụng trúng người ta còn đỡ, nhưng bị ngã bong gân tay chân, chỉ có cô phải khóc!"
An Tri Hạ nhảy xuống xe, xấu hổ rụt cổ lại. Cô nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đã tan làm: "Anh Viên đang cố tình chắn tôi đấy à?"
"Sao về muộn thế?"
Giọng điệu này rất quen thuộc, khiến An Tri Hạ run lên. Nhưng nghĩ đến chuyện Hùng Toàn Tử trước đó, cô càng cảm thấy xấu hổ: "Tôi đang tính xây lò gạch, đến vựa ve chai trong huyện lấy mấy cuốn sách nên về hơi muộn."
"Lò gạch? Công xã muốn xây lò gạch sao?"
"Ừm, tôi tính thế. Đám người Hồng Diệp ra ngoài mang về cho nhà máy một đơn đặt hàng lớn. Có tiền trong tay nên tôi muốn thực hiện thêm vài dự án, nhưng cái nào cũng phải xây phòng, hơn nữa công xã cũng đang có kế hoạch xây dựng trường tiểu học cho một số thôn lân cận, như vậy sẽ cần rất nhiều gạch."
"Cho nên tôi nghĩ tự xây lò gạch vẫn tốt hơn."
Hai đầu lông mày Phòng Viên tràn đầy bất đắc dĩ: "Khác nghề như cách núi, cô không chỉ dám nghĩ, mà còn dám làm."