"Tôi không nên nghĩ sao? Nếu dự án này thành công, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, cũng có thể làm một dự án phát triển lâu dài cho công xã. Nhưng mà tôi chỉ biết quy trình chung, không biết cách triển khai." An Tri Hạ đau khổ thở dài, trong thư viện sách điện tử cũng có tài liệu liên quan, nhưng thao tác còn khó hơn gà thả rông, xem ra đầu óc cô cũng không hiểu được.
Xây lò gạch, chọn chất đất, đập phơi gạch, kiểm soát nhiệt độ, nung... Những việc này chắc là đàn ông am hiểu hơn.
"Nên nghĩ, ai khởi nghiệp mà chẳng phải người ngoài ngành, không phải chỉ là nung gạch thôi sao? Thuê một hai nhân viên kỹ thuật và chuyên gia là có thể giải quyết." Phòng Viên lập tức nói: "Sau đó bắt tay vào chế phôi máy móc, rất nhanh có thể sắp xếp xong!"
An Tri Hạ hai mắt sáng ngời, tràn đầy hi vọng nhìn anh: "Anh Viên, anh có quen chuyên gia nào không?"
Phòng Viên cong môi cười nhạt: "Tôi không quen." Thấy khuôn mặt nhỏ của cô lập tức xị xuống, lại nói tiếp: "Nhưng cô phải tin tưởng, nước Hạ Hoa chúng có lịch sử lâu đời, nhân tài xuất hiện lớp lớp, có không ít bậc thầy nung gạch xanh. Nếu tôi nhờ người hỏi thăm, chắc chắn sẽ có thể tìm thấy vài người trong nghề. Nung gạch xanh khó hơn nung gạch đỏ nhiều. Tôi sẽ đến nhà máy gạch xem người ta thực hiện thế nào, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa."
"Nếu công xã xây lò gạch thật, chưa kể kiếm ra bao nhiêu tiền, mà hộ nào trong công xã cũng có thể xây nhà gạch ngói, đó là chuyện rất tốt cho lợi ích người dân! Tuy nhiên..." An Tri Hạ khẽ nhíu mày: "Nung gạch là chuyện tốt, nhưng khói đen bay ra khỏi ống khói lớn, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đối với môi trường nông thôn phải không?"
"Đúng vậy, nhưng nhân loại phát triển đến đây, cũng không thể vì sợ hoàn cảnh ảnh hưởng xấu mà dừng lại được, đúng không? Cô có thể nghĩ đến phương diện này, đã là rất tốt rồi." Phòng Viên hơi kinh ngạc nhướng mày, nói: "Chúng ta có thể hỏi thăm nhiều chuyên gia hơn, dành nhiều thời gian để thiết kế ống khói loại bỏ bụi dạng hạt, chuyển đổi khí độc hại và đi-ô-xit, đồng thời giảm tác hại đối với không khí đến mức tối thiểu chúng ta có thể kiểm soát."
An Tri Hạ mặt mày cong cong, đại lão có nhận thức rất cao về bảo vệ môi trường, liên tục gật đầu biểu thị đồng ý.
"Sau khi đào đất, phải kịp thời tiến hành các công việc tiếp theo, cho dù là thành ao nuôi công nghiệp hay trồng lại cây xanh." Phòng Viên lại nói.
An Tri Hạ không nhịn được lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, bôi đen cẩn thận nhớ kỹ.
"Đi thôi, anh trai cô lo lắng ra đón cô rồi kìa." Phòng Viên vừa nói vừa nhận lấy xe dắt đi phía trước.
Cô vẫy tay chạy tới chỗ An Tri Thu: "Anh, em lên huyện một chuyến nên về muộn, sau này sẽ không tái phạm nữa!" Thấy vẻ mặt khó coi của anh ấy, cô vội vàng cầu xin tha thứ.
"Không cho phép có lần sau, nếu không anh sẽ bỏ việc ở công xã." An Tri Thu khó được lợi hại một lần.
An Tri Hạ tự nhiên không cãi lại: "Ừm, sau này em sẽ bảo đồng nghiệp đi cùng."
"Anh Viên, anh ăn cơm chưa? Bảo bọn nhỏ cùng đến ăn đi! Dù sao hai người sát vách cũng sẽ tới."
Phòng Viên vốn định từ chối, nhưng nghe đến đây, lại chuyển lời, gật đầu nói: "Được, bọn nhỏ suốt ngày nhắc chị Tiểu An đây."
"Bọn họ lại tới ăn chực à." An Tri Hạ bất mãn lẩm bẩm.
An Tri Thu khoác tay ôm cổ cô: "Đúng là bọn họ đang tỏ thái độ hòa giải, chúng ta chỉ coi bọn họ là hàng xóm, quan hệ bình thường thôi."
Phòng Viên cũng nói: "Nếu như muốn xây lò gạch, học tập kỹ thuật, thật sự nên để cho mấy nam thanh niên trí thức dẫn đầu trước, đây là chuyện lớn xây dựng công xã một nữ đồng chí như cô không thể gánh vác hết được, ngày nào cũng chạy trước chạy sau, để mọi người thong thả ở nhà chờ gạch xây nhà."