An Tri Hạ nghĩ đến cảnh công nhân, nhân viên kỹ thuật mặt mày đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhại khi lò gạch được giới thiệu trên TV, trong lòng không nhịn được có chút cười trên nỗi đau người khác. Cô trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy, rất nhiều chi tiết trong quá trình nung gạch phải được kiểm soát chặt chẽ, sai sót một chỗ đã có thể ảnh hưởng đến chất lượng gạch thành phẩm, cần phải nghiên cứu và cải tiến thật tốt."
Vì đã quyết định sẽ để tất cả nam thanh niên trí thức tham gia, thế là An Tri Thu lại gọi mấy người Tần Đại Bằng, Đan Đằng, Dương Quýnh, hai vợ chồng Trịnh Lập Chí cũng mặt dày mang con theo tới. Đương nhiên không thể để một mình nữ đồng chí Phí Tranh lại, nên An Tri Thu cũng mời cô ấy tới dùng cơm luôn.
Buổi tối, phụ nữ dắt con vào trong bếp ăn cơm, đàn ông thì bày bàn ngoài sân bàn chuyện xây lò gạch.
"Ngày mai tôi lên thị trấn gọi điện thoại cho người nhà, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm nhân viên kỹ thuật và sách liên quan, mọi người chúng ta cùng nhau tìm hiểu, nhất định có thể nung ra gạch đỏ đủ tiêu chuẩn." Hàng Hướng Lỗi liếc mắt vào hướng nhà bếp, hơi cao giọng nói.
Mấy thanh niên trí thức khác kích động không nói nên lời, đã bao nhiêu năm, bọn họ xuống nông thôn đến thôn Hà Đường, nhìn thấy nơi lạc hậu nghèo nàn, khác xa với những gì mình tưởng tượng. Bọn họ không có nơi nào để phun nhiệt huyết, chỉ biết mang cuốc xẻng ra đồng làm việc như tất cả những người nông dân khác, còn bị người ta ghét bỏ vì ăn nhiều làm ít.
Không có hy vọng trở lại thành phố, phần lớn đều kìm nén nghị lực không kết hôn sinh con, chỉ chờ đợi một phép màu.
Bây giờ lò gạch chưa thấy tăm hơi nhưng đã cho bọn họ một tia sáng, cuối cùng cũng có nơi để thực hiện giá trị của mình, bọn họ sẽ có thể ưỡn ngực nói với những thôn dân kia, mình không chỉ đến đây để giảm lương thực cho thành phố!
"Đồng chí Phòng, chúng tôi sẽ luôn chuẩn bị sẵn sàng!" Anh cả Tần Đại Bằng siết chặt nắm đấm, thật lâu mới nghẹn ra được câu này.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu, vỗ vào cơ thể đã được tôi luyện từ công việc đồng áng: "Bây giờ tôi làm việc gì cũng được!"
"Được, coi như công xã Ngũ Kỳ là điểm xuất phát của chúng ta, tin tưởng mấy năm nữa, tất cả mọi người sẽ mang theo hồ sơ đẹp đẽ trở về thành phố, tìm được công việc phù hợp với mình." Phòng Viên bưng rượu lên nói.
Mọi người nhịn không được đứng dậy cụng bát giòn tan, sau đó tu một hơi cạn sạch rượu, dùng tay lau miệng, dường như trút bỏ được tất cả phiền muộn trong lòng, cười ha ha.
Nhiếp Nghĩa Xương cũng vậy, nhưng lại thuận tay ném thẳng chiếc bát xuống đất, kèm theo tiếng răng rắc vui tai đó, anh ta cười ha ha nói một câu: "Hạnh phúc!"
An Tri Hạ cầm que củi cháy đứng ở cửa phòng bếp, u ám nói: "Anh hạnh phúc thì ném bát nhà tôi làm cái gì?"
Nhiếp Nghĩa Xương lạnh sống lưng, nhìn xung quanh, bát của mọi người đều được cầm trên tay hoặc đặt trên bàn, chỉ có Hàng Hướng Lỗi giơ tay lên theo anh ta, bây giờ cũng đang lặng lẽ sờ sờ rơi xuống kia. Anh ta lắp bắp giải thích: "Cái đó... không phải trên tivi đều diễn như vậy sao? Bàn bạc xong thì uống rượu ném bát để thể hiện sự quyết tâm..."
"Anh là trẻ con ba tuổi à mà còn học theo tivi! Có phải người ta diễn vai khóc lóc, làm loạn rồi treo cổ anh cũng học theo không? Sau đó tự vòng dây vào cổ mình làm thật?"
"Không... không phải chỉ là làm rơi bát thôi sao, cô nguyền rủa người khác làm cái gì?"
"Không phải chỉ là làm rơi bát thôi sao? Nếu như tôi vô duyên vô cớ cắt nát quần áo của anh, anh có vui không?"