An Tri Hạ cười nhạo, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền đến từ phía sau.
Phòng Viên kéo cổ áo Thôi Thiên Hạo như gà con, sải bước một đường đi đến, theo sau là hai vợ chồng Thôi Thành Quân.
"Phòng Viên, cậu mau buông Thiên Hạo ra! Cậu thật sự nghĩ mình là người có năng lực à, cái gì cũng xen vào." Thôi Thành Quân rất tức giận, vừa thở phì phò chạy lên trước, vừa tuyệt vọng kêu to.
Thôi Thiên Hạo bị túm cổ áo, căn bản không phát huy được chút sức lực nào, cổ còn bị ghìm chặt không thở nổi, mặt kìm nén đến đỏ bừng, tự nhiên cũng không thể nói chuyện.
"Phòng Viên, cậu mau buông Hạo Tử ra, nếu không tôi sẽ đến công xã kiện cậu, thôn chúng ta đã bị bọn ngoại lai các người đảo lộn hết rồi, còn có thiên lý hay không?"
Phòng Viên sắc mặt âm trầm, vết sẹo trên trán càng lạnh lùng hơn, khiến cho đám người không nhịn được im ỉm nhường ra một con đường.
Vợ chồng Thôi Thiên Hoa cũng theo bản năng lui về phía sau một bước, dâu cả nhà họ Thôi ôm chặt cái gáo trước ngực, cắn răng nói: "Đồng chí Phòng, đây là chuyện giữa nhà họ Thôi chúng tôi và anh em nhà họ An, cậu đừng nhúng tay vào, tránh để người ta hiểu lầm con chó kia có quan hệ gì với cậu."
Phòng Viên đi vào, ném Thôi Thiên Hạo về phía trước, dâu cả nhà họ Thôi không khống chế được phản xạ có điều kiện, hất nước canh sền sệt về phía cái đầu bóng loáng của Thôi Thiên Hạo.
Hai vợ chồng Thôi Thành Quân giật mình dừng lại, nhưng sau đó cũng bị Phòng Viên ném về phía trước.
Mặc dù cái gáo trong tay dâu cả nhà họ Thôi không có gì, nhưng dưới đất cũng có rất nhiều cặn bẩn. Cả hai loạng choạng giẫm lên nước bẩn, không đứng vững được nên túm lấy nhau rồi ngã xuống đất, dính đầy lên ống quần và hai tay.
Từ khi Thôi Thành Quân lên làm bí thư chi bộ thôn, nhà họ Thôi luôn có tiếng tăm, lại có họ hàng thân thích là phó xã trưởng, ăn mặc sang chảnh, nói năng ra vẻ, chưa từng chịu qua loại nhục nhã nào như vậy, lại còn ở trước mặt tất cả mọi người.
Vợ Thôi Thành Quân không chịu nổi trực tiếp dắt cuống họng hét lên: "Chúng mày ức hiếp người khác!"
"Rốt cuộc là ai ức hiếp ai, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy." Trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn từ phía sau mọi người đi tới: "Chuyện của Thôi Thiên Hạo do cục cảnh sát giải quyết, sau khi ra khỏi đó, cậu ta càng phải làm người tốt, nhiều việc tốt hơn. Các người sinh sự như thế, nếu Tri Hạ báo án, chắc chắn các người sẽ bị quy vào tội gây rối trật tự! Đến lúc đó, cả nhà các người cùng vào chung một lần, bị nhốt ba đến năm ngày."
Tất cả mọi người đều tiến lên một bước, nhao nhao chỉ trích nhà họ Thôi không có đạo đức, sao có thể dùng thủ đoạn cực đoan như vậy để trả đũa người khác, kết quả buồn nôn người khác còn làm cả nhà gặp tai vạ, đáng đời.
Lúc này Thôi Thiên Hạo đã trốn khỏi thế giới bên ngoài, một lòng đấu tranh với chất bản trong miệng, trên mặt, tay và cơ thể, dạ dày cuộn trào, cả người khó chịu muốn ngất đi. Xấu hổ mấy ngày nay đã đập nát một chút sự ngông nghênh của anh ta, hiện tại ngay cả lớp da cuối cùng cũng bị lột xuống.
Anh ta đỏ bừng mắt nhìn Phòng Viên và An Tri Hạ, tay siết chặt nắm đấm. Một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ bắt bọn họ phải nếm mùi phân, để bọn họ bị mọi người vây xem chỉ trích, cắt đứt kế sinh nhai và con đường tương lai, vĩnh viễn không có khả năng xoay người!