Thấy khí thế của mọi người, dâu cả nhà họ Thôi biết mình tiếp tục làm vậy cũng vô nghĩa, thế là nhắm mắt ngã vào lòng Thôi Thiên Hoa: "Ai ui em đau bụng quá, Thiên Hoa mau đỡ em về nhà đi. Chắc chắn là do em bị An Tri Hạ chọc tức, bị Phòng Viên hù doạ rồi!"
Thôi Thiên Hoa cũng muốn rút lui, liền vòng tay ôm lấy cô ta, nói với cha mẹ và đứa em trai u ám trên mặt đất không dậy nổi: "Ngọc Lan không khoẻ, con đưa cô ấy về nhà trước. Thiên Hạo, em chăm sóc cha mẹ nhé." Nói xong, hai vợ chồng đạp gió bỏ chạy.
"Cái đó... chúng tôi chỉ cầm xô gáo hộ hai vợ chồng Thiên Hoa thôi." Họ hàng nhà họ Thôi nói một câu, cũng cuốn xéo đồ vật theo sau.
Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương từ trong ngõ đi ra, chặn bốn người bọn họ lại, lạnh lùng nói: "Làm sao, giội đầy ngõ như vậy còn muốn chạy? Có muốn chúng tôi giúp các người liếm sạch đồ mình bỏ lại không?"
Nhiếp Nghĩa Xương nói xong, có chút u oán nhìn về phía An Tri Hạ, mình học thói xấu của con bé này. Bình thường anh ta là người hào phóng cỡ nào, bây giờ tim lại như bị kim châm, cũng không muốn bị người ta coi là đồ ngu mà chịu thiệt. Có thù thì phải báo ngay tại chỗ!
"Tôi... tôi đang mang thai đấy." Dâu cả nhà họ Thôi ưỡn bụng, tiến lên phía trước một bước: "Nếu tôi xảy ra chuyện gì thì các người xác định sống trong cục cảnh sát cả đời đi!"
Hàng Hướng Lỗi cười lạnh: "Cô chắc chắn không? Lấy con trai mình làm tiền đặt cược? Nói không chừng cả đời này cô cũng chỉ có một đứa con trai này thôi đấy."
Dâu cả nhà họ Thôi do dự một chút, lập tức bị hai cô con dâu nhà trưởng thôn kéo sang một bên.
"Ngọc Lan à, đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, cô là phụ nữ mang thai xen vào làm gì? Nếu mất con thì cô sẽ bị nhà họ Thôi đuổi về nhà ngoại thật đấy!"
"Đúng thế, đây là chuyện của em chồng cô, thế mà cha mẹ chồng cô lại trốn tránh phía sau, để một người phụ nữ mang thai như cô xông lên trước? Tôi thấy bọn họ chỉ muốn cô giày vò làm hỏng cái thai, sau đó thay một nàng dâu xinh đẹp trẻ trung có thể sinh con trai khác vào nhà!"
Hai người thay phiên khuyên nhủ, dâu cả nhà họ Thôi ngẫm lại cũng thấy đúng, một người phụ nữ đang mang thai như mình cần gì phải ra sức như vậy. Nhưng nghĩ đến khoản tiền bồi thường năm ngàn tệ, cô ta lại không thể bình tĩnh, nếu có thể đòi được số tiền này, ít nhất mình cũng lấy được một nửa, hai ngàn năm trăm đồng, đây là khái niệm gì?
Chỉ là bây giờ cả thôn đều đứng sau lưng anh em nhà họ An, năm ngàn đồng cái quái gì, năm hào còn không có! Thằng em chồng này ngày xưa trông như chó hình người, bây giờ sao lại bị nhà máy đá về như bóng da, vai không thể gồng tay không thể nâng, còn không có ích bằng năm cô con gái nhà cô ta, chẳng lẽ sau này định ăn không ngồi rồi sao?
Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương mỗi người bóp cánh tay của một người, bọn họ đều là người ở đại viện, biết chút quyền cước nên có thể áp chế người ta không thể động đậy.
"Nếu các người không quét dọn sạch sẽ mấy thứ dơ bẩn này, thì ở lại liếm hết đi!"
Tình thế nghiêng về một bên, hai người đàn ông nhà họ Thôi còn có thể làm sao? Chỉ đành cầm xẻng xúc từng chút chất bẩn trong ngõ vào sọt, dùng đá mài tường dưới sự giám sát của mọi người. Trên cửa thì dùng dao cạo từng tí một, sau đó lại tưới nước hoa dành dành để khử mùi.
Ngoài sân cũng thế, trăng đã lên quá đỉnh đầu, hai người mới lê tấm thân mệt mỏi thê lương trở về nhà.
Đám người An Tri Hạ biết, đây mới chỉ là bắt đầu nên đã bí mật dặn dò các cựu chiến binh trong trại nuôi gà cảnh giác cao độ, đừng để người khác lợi dụng kẽ hở.