Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 229

Chương 229 - Chương 229 -

An Tri Hạ hơi nheo mắt, đoàn đội tuần diễn khắp nơi, có mạng lưới rộng, chỉ cần có quan hệ tốt với trưởng đoàn kinh đô, chẳng phải sẽ có cơ hội quang minh chính đại trở lại thành phố sao?

Cô là diễn viên tầm cỡ quốc tế được người đời sau săn đón, có thực lực ăn nên làm ra sau hơn mười năm mài giũa. Tin chắc đoàn biểu diễn do cô đào tạo sẽ thuận buồm xuôi gió hơn ở công xã Ngũ Kỳ.

Nhưng mà cô thích làm việc trước sau vẹn toàn, mình trải sạp hàng lớn như thế ở công xã Ngũ Kỳ, ít nhất đến năm sau mới có thể suôn sẻ, vừa vặn nửa năm này cũng đủ để trưởng đoàn kinh đô biết cô đáng giá bao nhiêu!

An Tri Hạ gửi ba tiết mục lần lượt qua đường bưu điện đến các đoàn biểu diễn ở kinh đô, Thượng Hải và Thâm Quyến. Ngày hôm sau lập tức có thư hồi đáp, đoàn biểu diễn nhà máy nông nghiệp phụ nhận được ba tấm hối phiếu trị giá hai ngàn đồng.

Mỗi tháng, ba đoàn biểu diễn như hẹn từ trước mà gửi tới hai lá thư, An Tri Hạ cũng sẽ gửi cho bọn họ một tiết mục mới mỗi tháng. Bởi vì cô là người thiết kế tiết mục nên có thể hợp pháp được chia một phần phí bản quyền, mỗi tiết mục năm trăm đồng, thế là tích tiểu thành đại.

Có điều thu nhập này của cô là lặng lẽ, không thể quá bắt mắt, để không gây ra những rắc rối không cần thiết.

Mùa hè trôi qua với sự tất bật không ngừng của mọi người, tiết trời bắt đầu se lạnh, chưa ai kịp lấy lại hơi, một đợt đồng áng tất bật đã lại bắt đầu.

Thu hoạch ngô, trồng lúa mì, thu hoạch dưa hấu; thu hoạch lúa mùa, bắt cá trên ruộng lúa, trồng đậu tằm. Ngoài ra còn có các loại cây trồng khác như lạc, khoai lang... cũng đang vội vàng thu hoạch.

Sau khi làm sạch và sấy khô, lương thực được phân phát trực tiếp cho dân làng.

Khi bắt cá trên ruộng lúa, xã trưởng cũng đích thân đến, người dân các làng lân cận cũng nhao nhao đến xem, nhưng bị dân quân thôn Hà Đường chặn lại, chỉ biết kiễng chân đứng từ xa nhìn.

Gặt lúa xong, nước rút gần hết, đàn cá trong ruộng lúa nhảy tưng tưng trên mặt nước lấp lánh dưới nắng thu, mặc dù chăm sóc và cho ăn cẩn thận nửa năm, nhưng đàn cá cũng không lớn lên quá nhiều, chỉ lớn bằng lòng bàn tay. Mới đầu một cân có thể có hai mươi con, bây giờ một cân có thể có ba bốn con.

Bởi vì ban đầu An Tri Hạ không trả đủ tiền mua cá bột, thế là theo thỏa thuận, bọn họ phải bán cho con buôn trước. Con buôn kia cũng có năng lực, cầm tờ giấy ghi mình là khách mua hàng ở tỉnh Lâm, trực tiếp mang theo hai người, lái một chiếc xe tải lớn phủ nilon dày chở đầy nước đến cuối con đường nhựa.

Người kia họ Hồng, dáng người cao to thô kệch, mặt dày dặn để râu quai nón, có chút khiếp người, giống như sơn tặc ngày xưa khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Anh ta là người gốc phương Bắc, lúc trước theo cha mẹ chạy nạn đến nơi này.

Nhảy xuống xe, anh Hồng nhìn thấy Phòng Viên thì cười ha ha, nụ cười này lập tức làm cả người anh ta lộ ra vẻ đơn thuần chân chất, khiến sự lo sợ của thôn lắng xuống, nông cụ trong tay cũng vô thức buông xuống: "Nhận được tin tức của cậu tôi liền lái xe tới đây, mấy ngày trước nhìn thấy cá trong ruộng phát triển khá tốt, trưởng thôn còn bảo tôi vớt về nếm thử, chậc chậc, mùi vị đó vừa thơm vừa tươi, không giống loại thường nuôi trong sông."

"Anh đây cũng không muốn ép giá các cậu, trực tiếp dựa theo bốn hào một cân, cao hơn hợp tác xã cung ứng tiếp thị mười xu, thế nào?"

Phòng Viên cười cười, không đáp, dẫn anh ta đi tới ruộng lúa, chỉ vào thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần đen, buộc tóc đuôi gà đứng bên bờ ruộng, nói: "Anh Hồng, tôi không thể quyết định giá cả, thấy cô gái kia không? Cô ấy mới là người phụ trách."

Anh Hồng sững sờ, xoa xoa trán, lớn tiếng kinh ngạc nói: "Thôn các cậu là do phụ nữ quản sao? Có điều đối tượng của cậu thật sự rất xinh đẹp!"

Bình Luận (0)
Comment