Mọi người bật cười, ánh mắt mập mờ đảo quanh Phòng Viên với An Tri Hạ.
Mấy thím, chị dâu nhiều chuyện xúm lại nói: "Chưa kể, đồng chí Phòng này trông có vẻ đáng sợ, nhưng nhìn kĩ thì rất đẹp trai đoan chính, đứng chung một chỗ với xưởng trưởng Tiểu An, thật giống như một gia đình."
"Nhà họ Phòng và nhà họ An rất thân thiết, nói không chừng có thể thành thật. Bọn họ đều là người có bản lĩnh, có thể kết hôn, cắm rễ ở thôn chúng ta, thì chúng ta phải giơ hai tay chào đón nha."
"Đồng chí Phòng tốt, nhưng thân phận không tốt, sau này sinh con, đi học hay nhập ngũ đều sẽ bị ảnh hưởng. Xưởng trưởng Tiểu An tốt như vậy, sao có thể làm mẹ kế của người ta chứ."
"Mấy đứa bé nhà họ Phòng rất ngoan, hòa thuận với nhau. Mẹ kế thì sao, đồng chí Phòng có năng lực, không thấy trong thôn chúng ta có rất nhiều cô gái để mắt tới sao?"
Bọn họ càng nói càng hăng, nhưng cũng biết cách điều chỉnh âm lượng để người trong cuộc không nghe thấy.
Ánh mắt An Tri Hạ lấp lóe, cười chào hỏi, thoải mái nói: "Xin chào anh Hồng, tôi là An Tri Hạ, xưởng trưởng nhà máy nông nghiệp phụ của công xã Ngũ Kỳ. Anh gọi Tiểu An là được!"
Anh Hồng này là một đại lão nhỏ trong cốt truyện. Vì là người phương bắc, lại ngay thẳng chính trực nên anh ta có nhiều bạn bè, giao thiệp rộng, thống lĩnh toàn bộ thị trường chợ đen ở tỉnh Giang Châu. Đối với nữ chính dũng cảm thông minh đồng hương, anh Hồng này cũng đã giúp đỡ rất nhiều.
"Ồ, xin chào, xin chào, tôi biết cô, đừng nói toàn bộ huyện Phủ Giang, ngay cả toàn bộ tỉnh Giang Châu, không ai là không biết đến cô." Cho dù anh Hồng có kiến thức rộng rãi, cũng chưa gặp được người con gái nào làm nhiều việc của đàn ông như vậy, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, câu nệ gãi gãi đầu: "Ừm... Xưởng trưởng Tiểu An, tôi tới đây thu mua cá ruộng, lúc trước mua cá bột, chắc đồng chí Phòng cũng nói với cô rồi?"
"Đúng, lúc ấy tôi đi xem cá bột, anh Hồng bận bàn công việc nên bỏ lỡ, coi như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đi thôi, đi nếm thử lứa dưa hấu thứ hai trong năm nay của chúng tôi, hương vị ngọt thanh sảng khoái." An Tri Hạ nói rồi dẫn anh ta đến lán cỏ bên cạnh, dùng để dân quân trông ruộng cá nghỉ ngơi.
Anh Hồng thường xuyên bắt cá ruộng lúa, đáp lại liền theo sau.
Đợt dưa thứ hai không bán được giá cao hơn ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, dù dưa hấu của bọn họ khác giống, vỏ mỏng, ngọt, mọng nước nhưng lại nhỏ, mà hợp tác xã cung ứng tiếp thị bán ba xu một cân, cung không đủ cầu, người ta vẫn chỉ ra giá một xu một cân như cũ.
Tuy nhiên, dưa hấu vùng này không nhiều, toàn chở từ nơi khác đến, sau khi trừ cước vận chuyển, các hợp tác xã cung ứng tiếp thị cũng không lãi bao nhiêu.
Anh Hồng lấy nửa quả dưa hấu nhỏ và một chiếc thìa sắt, kinh ngạc nhướng mày, bắt chước cách ăn của An Tri Hạ, cầm thìa cắm phần thịt ở giữa, xúc một miếng lớn cho vào miệng. Một miếng tràn ngập nước ngọt, mát lạnh xua tan cái nắng nóng cuối thu, anh ta không khỏi than thở một tiếng: "Dưa hấu này ăn thật ngon."
"Vậy anh Hồng sẽ nhận cuộc làm ăn này sao?"
"Hả?" Anh Hồng bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức bật cười: "Đầu óc xưởng trưởng Tiểu An xoay chuyển thật nhanh." Nói xong, anh ta hạ giọng nói tiếp: "Biết lần này tôi lấy được thân phận hợp pháp đi thu mua cá ruộng, cho nên định bán dưa hấu với giá cao cho tôi luôn?"