An Tri Hạ nhàn nhã ăn dưa hấu, cười nói: "Tôi nghe anh Viên nói, anh Hồng là người phương bắc, người phương bắc chúng ta thẳng thắn từ trong xương. Không phải có câu nói quýt sinh ở Hoài Nam thì làm quýt, sinh ở Hoài Bắc thì làm cam sao? Dưa hấu này phổ biến ở miền bắc, nhưng lại trở thành một giống khác ở miền nam, to, ngon ngọt, nhiều nước. Hơn nữa nơi này cách xa phía bắc, chỉ riêng tiền xăng đã tiêu hao một nửa lợi nhuận rồi."
"Theo tôi được biết, dưa hấu ở đây không nhiều, không phải không có ai thử trồng, cũng không phải không có ai thử giống này, mà chỉ thôn Hà Đường mới có sản lượng, chất lượng như thế."
"Thôn dân chúng tôi thật sự coi dưa hấu như tổ tiên mà hầu hạ, có thể không ngon sao?"
"Dưa hấu như này cũng đâu thể bán theo giá bình thường bên ngoài? Vậy thì có lỗi với nỗ lực của mọi người lắm."
Anh Hồng nhai dưa hấu: "Cô nói hết rồi, anh còn biết nói gì đây? Anh thấy cô cũng là người sảng khoái, cứ trực tiếp báo giá đi, nếu hợp thì chúng ta hợp tác, không hợp thì anh cũng sẽ không trì hoãn cô tìm người khác đâu."
Thương nhân ném ra câu này là vì không có nhiều chỗ thương lượng, đối phương còn phải cân nhắc giá cả, dù sao thương nhân đã bày hết mọi mặt ra, muốn tìm được người tiếp theo cũng không dễ dàng.
An Tri Hạ mỉm cười, không hề bị kinh ngạc, nói thẳng: "Tôi không lợi dụng anh Hồng, vụ dưa hấu thứ hai của chúng tôi vẫn sẽ được bán với giá bốn xu một cân, cho dù anh có bán bốn hào hay là một đồng, chúng tôi cũng không ghen tị."
"Nói không chừng sang năm công xã chúng tôi có thể tự tiêu thụ, bán giá bảy tám xu, cũng kiếm được ít phí vất vả."
Vừa tiến lên đã bị doạ trở về, anh Hồng xúc nốt thìa dưa hấu cuối cùng, vui vẻ lau miệng. Dưa hấu này ngon thật, một phần là do giống tốt, một phần là do được chăm sóc cẩn thận, cộng thêm thời tiết, thổ nhưỡng ở thôn Hà Đường thích hợp, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa. Ngọt từ miếng đầu tiên đến miếng cuối cùng, dưa hấu bền chắc, chịu được vận chuyển đường dài nên thực sự rất dễ bán.
Anh Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, anh biết cô là người như thế nào, cô có đầu óc hơn anh, lại nắm rõ thị trường, anh cũng không thể nói khác được, một lần giá, anh lấy hết dưa hấu và cá, hơn nữa chỉ cần chất lượng vẫn như năm nay, về sau, chưa kể thôn Hà Đường các cô, mà toàn bộ cá và dưa hấu của công xã Ngũ Kỳ, anh đều lấy hết."
Anh ta còn chưa nói giá cả, trái tim lo lắng của thôn dân xung quanh đã nhẹ nhõm trở lại. Có người mua, mà giá không tệ, sau này cũng có nguồn tiêu thụ, còn sợ không giàu sao? Anh ta hợp tác buôn bán với người ta, bên kia lấy 40% lợi nhuận, anh ta được bảo toàn, nhưng làm ăn vẫn nơm nớp lo sợ. Chuyến đi hôm nay coi như là quyết định lớn nhất của anh ta, trực tiếp quang minh chính đại, nếu hàng năm đều như vậy, anh ta cũng không cần lo lắng từng giây, có thể sống lâu mấy năm.
An Tri Hạ biết anh ta đã sẵn sàng đưa ra mức giá sát thực nhất nên nói thêm: "Chúng tôi cũng đã thành lập một trang trại gà trong công xã, hiện đã đi đúng hướng, với hàng chục nghìn quả trứng mỗi ngày. Trứng sợ vận chuyển xa nên không nhờ anh Hồng xuất khẩu, nhưng chúng tôi cũng có bán thịt gà, gà ta thả rông chính hiệu, mùi vị thơm ngon, chắc thịt, đảm bảo số lượng hàng nghìn con một ngày."
"Hơn nữa, trang trại của chúng tôi không chỉ có gà ta mà còn có lợn, dê, trâu đem hiếm thấy trên thị trường, trang trại đã và đang mở rộng để đảm bảo lượng thịt xuất chuồng trong năm tới sẽ đạt số lượng khả quan mỗi ngày. Dê và trâu cũng có thể sản xuất sữa, lấy sữa tươi đi bán."
"Đúng rồi, chúng tôi còn có hơn hai nghìn mẫu rừng ăn trái, phải mất vài năm nữa mới có quả, nhưng chúng tôi áp dụng phương pháp trồng trọt khoa học, chắc chắn quả ra sẽ rất ngon."