Đi đến một bên, An Tri Hạ cười báo cáo con số cụ thể cho trưởng thôn.
Trưởng thôn đọc thầm số tiền, ba mươi nghìn năm trăm đồng cộng thêm bốn mươi lăm nghìn đồng dưa hấu, tổng cộng bảy mươi lăm nghìn năm trăm đồng, cả đời ông còn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Trong lúc nhất thời ông không biết có nên cầm lấy sổ tiết kiệm hay không: "Đây... cháu muốn chia nhiều tiền như vậy cho các xã viên sao?"
An Tri Hạ cười nói: "Trưởng thôn, năm nay chúng ta chỉ có năm trăm mẫu ruộng nuôi cá mà đã thu hoạch bội thu, năm sau không thể chỉ tiếp tục nuôi cá, còn phải mở rộng quy mô. Làng chúng ta có hai nghìn mẫu ruộng nước, riêng tiền mua cá bột, cá chạch con đã hơn bốn mươi nghìn đồng rồi."
"Hơn nữa, thôn chúng ta có thể trở nên giàu có hơn các thôn khác, chúng ta phải nắm bắt cơ hội này, từng bước nhanh chóng."
"Công xã có thể xây trường tiểu học miễn phí cho các thôn, nhưng lò gạch lớn như vậy, công xã có ba mươi sáu thôn, bốn thôn xây một trường tiểu học thì phải mất sáu trường tiểu học, không biết khi nào mới đến lượt chúng ta, mà còn chưa chắc sẽ xây trong thôn này."
"Ý của cháu là." Trưởng thôn sửng sốt một chút, sau đó lấy lại tinh thần nói: "Chúng ta ứng trước kinh phí mua gạch xây trường tiểu học trong thôn sớm, chờ khi nào đến lượt thì chia bù lại cho xã viên?"
"Đúng vậy, không thể lơ là việc học của bọn trẻ, dù bên ngoài có vui vẻ náo nhiệt đến đâu, chúng ta cũng phải nhận ra tri thức có thể thay đổi vận mệnh."
"Được, chỉ cần là vì tương lai của bọn nhỏ, mọi người thôn chúng ta đều có thể hai tay hai chân ủng hộ quyết định này." Trưởng thôn cười gật đầu, cầm lấy sổ tiết kiệm nói: "Ngày mai chú đi rút tiền, ba mươi nghìn năm trăm đồng là của các cháu, còn lại thì dùng để xây trường học."
Đang nói chuyện, ông ấy vẫy tay với Phòng Viên và đám người đến gần nói kế hoạch xây trường học: "Cậu Viên, cậu có nhiều kiến thức, hay là giúp chúng tôi thiết kế trường tiểu học trước đi? Tôi trở về tổ chức đại hội vận động toàn thôn, nghe ý kiến mọi người xem sao. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì chúng ta sẽ dùng ba mươi nghìn xây trường tiểu học!"
Phòng Viên đáp lại, cũng không nhìn An Tri Hạ mà cắm đầu trở về làm việc.
Trưởng thôn thu dọn sổ tiết kiệm cẩn thận, nói một tiếng với An Tri Hạ rồi tiếp tục cống hiến hết mình cho công việc kiếm gạch vĩ đại cùng những người khác.
Đến khi trời tối, mọi người mới lê tấm thân mệt mỏi vừa nói vừa cười đi về nhà.
Tiếng loa ở thôn Hà Đường lập tức vang lên, kêu mọi mọi người đến quảng trường trước ủy ban thôn để thảo luận các vấn đề.
Ai nấy uống nước rửa mặt xong đều tò mò tập hợp lại.
Trưởng thôn lấy bản sao sổ tiết kiệm ra, vui vẻ chia sẻ số tiền với mọi người.
Toàn bộ thôn dân kích động đến trời sắp nổ tung, ngay cả thôn hàng xóm láng giềng cũng loáng thoáng nghe được âm thanh, người thích hóng chuyện càng không nhịn được muốn tới đây xem một chút.
An Tri Hạ đứng bên cạnh trưởng thôn, đặt tay lên môi: "Suỵt, chúng ta hãy khiêm tốn một chút."
Mọi người cười ha ha, tim đập nhanh như thổi, còn có một bà lão không chịu nổi kinh hỉ trợn tròn mắt ngất đi. Sau một hồi hoảng loạn, may mà người vẫn ổn, chỉ bị bất ngờ quá mức.
Trưởng thôn khẳng định sự chăm chỉ của mọi người, bắt đầu nói về việc chi tiêu tiền.
Nghe thấy không nhận được đồng nào, trong lòng bọn họ cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại, tuy có thể mua cá bột, chạch mầm để năm sau bội thu, nhưng không thể trì hoãn việc học hành của bọn nhỏ.