Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 236

Chương 236 - Chương 236 -

"Ái chà chà, xem ra cậu muốn cưới vợ nên mới chăm chỉ làm việc như vậy, cứ thế này có khi hai tháng đã kiếm được nửa bức tường ấy nhỉ?"

"Không nhiều vậy đâu, cuối năm kiếm được một bức tường là quá đủ với tôi rồi!"

Mọi người có hi vọng, mỗi khi trò chuyện đều sẽ ca ngợi công xã, cảm kích với những đóng góp của xưởng trưởng Tiểu An, đồng chí Phòng Viên và nhóm thanh niên trí thức.

Vậy nên An Tri Hạ đến nhà trưởng thôn chỉ thấy một đám nhóc con, ngay cả Ngưu Vương cũng không có nhà. Cô hỏi thăm một chút, khá lắm, già trẻ lớn bé nhà họ Phương đều đã đến lò gạch làm việc.

Cô chỉ đành đạp xe đến lò gạch, vừa đến nơi đã thấy mọi người đang bưng bát lấy cơm, ai nấy đều tươi cười chào hỏi An Tri Hạ.

Đồ ăn ở lò gạch rất ngon, một ngày ba bữa đều có thịt, buổi sáng thường có bánh bao hấp, canh mì trộn ngũ cốc, mỗi người một quả trứng gà, giữa trưa ăn cơm ngũ cốc một thịt một chay, buổi tối cũng ăn bánh bao với ngũ cốc hỗn hợp một thịt một chay. Làm việc trong lò gạch thật sự rất mệt mỏi, nhưng nhóm xã viên chẳng những không gầy đi mà còn trở nên mạnh mẽ, tràn đầy năng lượng hơn.

Bọn trẻ lại càng giống như cây liễu mùa xuân, đâm chồi nảy lộc.

Chỉ để ăn chực thịt mà bọn chúng đều chăm chỉ làm việc.

Việc sản xuất của lò gạch đã ổn định lại, ông Hoa dẫn chuyên gia Tiểu Lý và hai đồ đệ đi xem, thấy mười lò lớn và một lò nhỏ là quá đủ nên định xây thêm vài lò nhỏ để học trò luyện tay nghề.

An Tri Hạ vừa tới, An Tri Thu liền kín đáo đưa cho cô một bát cơm trộn: "Hôm nay em về sớm thế, anh cũng đang định về."

"Anh Hồng kết toán tiền rồi nên em đến tìm trưởng thôn." Cô thì thầm vào tai anh trai.

An Tri Thu kinh ngạc nhảy dựng lên, thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Anh ấy ngượng ngùng cười cười, ghé vào tai em gái, kích động hỏi: "Bao nhiêu? Nhà mình được chia bao nhiêu?"

"Mười tám nghìn ba, còn chưa tính sáu nghìn ban đầu của chúng ta nữa." Cô tiếp tục thủ thỉ với anh trai.

An Tri Thu siết chặt nắm đấm nhịn không nhảy lên, trong đầu còn đang suy nghĩ, cộng mười tám nghìn ba trăm với sáu nghìn là hai mươi tư nghìn ba, đây là khái niệm gì. Chiếc xe đạp tốt nhất cũng chỉ có giá hai trăm bốn mươi đồng tiền, có thể mua tận một trăm chiếc? Anh có thể đạp xe sao?

Nghĩ lại những người công nhân trong ngõ hẻm ô kinh đô còn phải đắn đo suy nghĩ khi mua một chiếc xe đạp, anh ấy sung sướng đến mức muốn thở ra bong bóng mũi.

Để anh trai tiêu hoá kinh hỉ tại chỗ, thấy người nhà trưởng thôn cũng đang dùng cơm, cô liền bưng bát lên bắt đầu ăn.

"Cô muốn về thành phố?" Phòng Viên bưng bát ngồi cạnh cô, không ngẩng đầu lên mà trầm giọng hỏi.

"Anh cũng nhận ra?"

"Gần đây cô đã giao hết công việc trong tay cho người khác, cũng sắp xếp hết mọi chuyện sang năm, không phải là muốn rút khỏi đây sao?"

An Tri Hạ gật đầu: "Anh trai tôi muốn trở lại thành phố, anh ấy cũng đang rất cố gắng, tôi không đành lòng thấy dáng vẻ mong sao mong trăng của anh ấy. Hơn nữa công xã Ngũ Kỳ đã bắt đầu phát triển quy mô hơn, thật sự không cần đến tôi nữa."

Sau đó khóe môi cô cong lên: "Với lại mẹ kế tôi cũng sắp sinh con rồi, nhà họ Khang và nhà họ An rộn ràng như thế sao chúng tôi có thể vắng mặt chứ?"

Mạng sống của nguyên chủ đều rơi vào mùa đông năm ngoái, cô nhất định phải đòi lại hết món nợ này.

Phòng Viên khẽ cau mày: "Cho nên, cô hạ quyết tâm muốn rời đi?"

"Ừm, dù sao kinh đô cũng là nơi chúng tôi lớn lên, sớm muộn gì cũng phải trở về." An Tri Hạ cười nghiêng đầu: "Tôi tin anh Viên và mọi người cũng sẽ trở về thành phố sớm thôi, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau!"

Phòng Viên lạnh nhạt gật đầu, đứng dậy nói: "Tôi ăn xong rồi, đi trước xem gạch hong khô ra sao đã."

An Tri Hạ vừa ăn vừa đáp lại, thấy người nhà trưởng thôn chồng bát đũa thì vội vàng gắp cơm.

Uống xong bát cháo ngô, cô đi mấy bước đến trước mặt trưởng thôn thì thầm: "Chú Phương, anh Hồng đã chuyển tiền vào sổ tiết kiệm rồi."

Trưởng thôn ngẩn ra, cố gắng kiềm chế sự kích động, cơ thịt trên mặt giật giật, ngẩng đầu nhìn chung quanh, chỉ vào một chỗ ít người, nói: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."

Bình Luận (0)
Comment