"Được, vậy thì cảm ơn anh Hồng, nhưng chúng ta hãy tuân theo quy tắc của trại chăn nuôi rồi trả bao nhiêu thì trả." An Tri Hạ cười, buộc cái bao lại.
"Đương nhiên, trang trại là của công, anh không thể làm khó dễ em được con bé này." Anh Hồng cười nói: "Tiền bạc không thành vấn đề, nhưng mỗi ngày phải chuẩn bị đủ số lượng gà trống gà mái."
"Anh cứ yên tâm, mỗi đàn gà đều có khu ấp trứng, tổng cộng có hai mươi đàn, chẳng lẽ chưa đủ giàu cho một nhà anh ăn sao?"
An Tri Hạ đưa anh Hồng đi thăm trại nuôi gà, giải thích ngắn gọn một lượt.
Thấy mọi mặt của trại nuôi gà đều chuẩn chỉ và khoa học hơn tỉnh thành, anh Hồng không ngừng gật đầu khen ngợi, trong lòng càng thêm tin tưởng vào chuyện làm ăn tương lai. Trong cuộc trò chuyện, An Tri Hạ cũng tiết lộ cho anh ta những thứ mình không thể áp dụng thay đổi được.
Sau này trại chăn nuôi và trái cây chỉ được gia công ở mức sơ cấp thì thật đáng tiếc, nếu anh Hồng có thể tự mình mở một nhà máy chế biến thực phẩm để sản phẩm không bị giới hạn thời gian, vùng miền thì tỷ suất lợi nhuận tự nhiên sẽ tăng cao.
Núi sông ở đây mang lại rất nhiều thuận lợi cho các ngành chăn nuôi khác nhau. Trong tương lai, người ta sẽ ngày càng quan tâm nhiều hơn đến vấn đề cân bằng dinh dưỡng, thế nên lợi nhuận từ việc trồng nấm sẽ rất lớn. Nhưng cô chỉ đưa ra lời khuyên và định hướng, cùng lắm là cung cấp chút kiến thức trong sách chuyên nghiệp.
Trên đường về, anh Hồng vừa lái xe vừa suy nghĩ, đích thân hộ tống An Tri Hạ về nhà.
"Em gái là một nữ đồng chí có tâm hồn hoài bão, hi vọng chúng ta có thể hợp tác nhiều hơn nữa, nếu thật sự mở nhà máy chế biến thực phẩm, anh cũng sẽ chia lợi nhuận chia sẻ kỹ thuật cho em."
An Tri Hạ buồn cười gật đầu: "Được, anh Hồng đang ỷ lại em, nếu em mà từ chối thì chính là đồ ngốc đẩy tiền đi. Đúng lúc anh trai em đang học nấu ăn, nói không chừng anh ấy còn có thể nghiên cứu ra một số công thức nấu ăn nữa."
"Hai anh em các em đều là người tài giỏi." Anh Hồng gật đầu khẳng định.
Ôm hai mươi nghìn đồng bước vào sân, An Tri Hạ trực tiếp thu tiền vào siêu thị, cầm sổ tiết kiệm nhìn một chút. Cá, chạch và dưa hấu đều thuộc về thôn Hà Đường, nhưng cá và chạch là do cô, Phòng Viên, Nhiếp Nghĩa Xương và Hàng Hướng Lỗi cung cấp vốn nên được chia 50% lợi nhuận. Về phần dưa hấu, đại lão không hề đề cập tới, chắc là trực tiếp tịch thu.
Cá ba mươi hai nghìn, chạch bốn mươi nghìn, trừ đi chi phí mười một nghìn thì tổng lợi nhuận là sáu mươi mốt nghìn đồng. Thôn được ba mươi nghìn năm trăm. Cô và anh trai được chia mười tám nghìn ba trăm, Phòng Viên là chín nghìn một trăm năm mươi, Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương là ba nghìn không trăm năm mươi.
An Tri Hạ hơi trầm tư, thôn trưởng là người tốt, công thành danh toại vì dân, nếu giao cho ông ấy hơn ba mươi nghìn đồng, tuyệt đối sẽ không tham lam lấy hết mà dùng từng khoản một cách khôn ngoan
Thấy trời còn sớm, cô cầm sổ tiết kiệm đi đến nhà trưởng thôn.
Ngày mùa đã kết thúc, theo như những năm trước mà nói mọi người nên nghỉ ngơi thư giãn, những người có sức khỏe thì lên thành phố thị trấn tìm việc lặt vặt. Nhưng năm nay có sự xuất hiện của lò gạch và khu chăn nuôi nên bọn họ không cần ra ngoài cũng có thể tìm được việc vặt lương cao.
Người trong thôn ít chi tiêu, ai cũng sẵn sàng đổi công lấy gạch xanh để xây nhà, gặp nhau bao giờ cũng nói: "Hôm nay cậu kiếm được bao nhiêu viên gạch?"
"Tôi đi từ rạng sáng, tối mịt mới trở về, kiếm không được bao nhiêu, chỉ khoảng hai mươi viên thôi." Người trả lời vui vẻ khoát tay nói.