Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 234

Chương 234 - Chương 234 -

"Dưa hấu thôn các em trồng cũng tốt, mặc dù mỗi quả chỉ có ba, bốn cân, nhưng trái cây ở tỉnh ta trước nay cung không đủ cầu, bọn anh bí mật trải hơn bốn mươi thành phố và các huyện trấn trong tỉnh, thống nhất bán giá một đồng một cân. Một quả dưa hấu ba đến bốn đồng, người dư dả cũng cắn răng mua nên dưa hấu bán khá nhanh, nửa tháng đã hết sạch, thu nhập bốn trăm năm mươi nghìn!"

"Anh còn hối hận vì bất cẩn bán sạch cá chạch cho nhà ăn đơn vị đây, ai bảo cá chạch khó bảo quản chứ. Nhưng thôi, rút kinh nghiệm năm sau không làm vậy nữa."

"Em gái, anh định ra giá thu mua cá bốn xu, chạch một đồng, dưa hấu một hào, em thấy sao? Lần mua bán này bọn anh rất mạo hiểm, em không tìm được giá đó ở chỗ khác đâu!"

An Tri Hạ gật đầu: "Em tin anh Hồng, đây đối với xã viên mà nói đã là giá cao rồi. Đương nhiên, nếu sau này bọn họ lười biếng, chất lượng giảm xuống, anh cũng không cần khách khí, kinh doanh chính là kinh doanh, em hiểu điều này."

Anh Hồng hài lòng cười nói tiếp: "Dựa theo giá này, anh phải trả ba mươi hai nghìn đồng cho cá, bốn mươi nghìn đồng cho chạch và bốn mươi lăm nghìn đồng cho dưa hấu. Tổng cộng là một trăm mười bảy nghìn đồng. Trong sổ tiết kiệm có một trăm hai mươi nghìn, ba nghìn đồng kia là tiền đặt cọc năm sau của anh."

"Nói thật với em, tuy lần này anh kiếm được hơn bốn trăm nghìn đồng, nhưng có người phía trên bảo vệ nên phải rút 40% lợi nhuận, phía dưới còn một đám đàn em chờ nuôi sống gia đình, khâu nào cũng tốn tiền, còn phải đầu tư mua xe tải, tiết kiệm được ba mươi đến năm mươi nghìn đã là quá tốt rồi."

"Nhưng em Hạ lại kéo cho anh mối làm ăn lớn như thế, anh cũng đâu thể bạc đãi em được. Ầy, hai mươi nghìn này là anh cảm ơn sự sảng khoái của em. Em cũng đừng đặt nặng quá, nếu không có em dẫn dắt thì anh có tốn bao nhiêu tiền cũng không thể kiếm được nhiều như vậy trong một tháng."

"Từ nay về sau anh sẽ thanh toán tiền hàng đúng hạn cho công xã Ngũ Kỳ, nhưng cũng sẽ trích 10% tiền hàng chuyển cho cô." Anh Hồng ném cho An Tri Hạ một cái bao nặng trĩu.

An Tri Hạ mở ra xem, bên trong toàn là đại đoàn kết xếp chỉnh tề, một trăm tờ một xấp, tổng cộng hai mươi xấp! Cô nhíu nhíu mày: "Anh Hồng, anh có ý gì đây? Anh nói em khờ, chẳng phải anh cũng rất ngốc sao? Làm gì có ai chủ động cho người khác tiền thế này?"

Anh Hồng cười nói: "Cũng không tính là cho em tiền, chỉ là không vừa mắt đưa 10% lợi nhuận của công xã Ngũ Kỳ cho em thôi. Đây gọi là mượn hoa hiến Phật. Anh tin em gái đi đâu cũng thành nhân tài, chắc chắn sẽ còn có thể giới thiệu mối làm ăn mới cho anh."

"Hoá ra tỉnh Giang Châu này nhỏ quá nên anh Hồng muốn đi phát triển ở tỉnh ngoài?" An Tri Hạ buông con ngươi xuống, ngón tay gõ lên đại đoàn kết cười hỏi. Cuộc làm ăn kiếm được hàng trăm nghìn một tháng, khó tránh khỏi việc bị để mắt tới. Hơn nữa còn có trang trại chăn nuôi, anh Hồng vẫn sẽ thu được rất nhiều tiền mỗi tháng: "Anh Hồng, anh nghĩ kĩ đi, cho em hai mươi nghìn có khi lại tốn công vô ích, em cũng chẳng có cách nào trở lại thành phố, nói không chừng còn phải nhờ anh tìm cách giúp đỡ nữa."

"Ở kinh đô em chỉ là một nữ đồng chí bình thường, không thể làm gì nhiều. Nơi đó không có sân khấu nào như công xã Ngũ Kỳ cho em thoải mái làm việc mình muốn."

"Trông em nói kìa, tiền cho rồi thì thôi, anh không lấy lại đâu. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, tiền này là lợi nhuận anh tình nguyện tặng cho em, cho em mặt mũi. Chuyện trở lại thành phố anh sẽ nghe ngóng giúp cho, không chắc chắn 100% nhưng cũng sẽ 8-90%, em ở nhà chờ tin là được. Nhưng nếu em cứ từ chối tiền này thì mơ nhé, không giúp đâu. Cầm lấy!"

Bình Luận (0)
Comment