Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 233

Chương 233 - Chương 233 -

Cá và chạch không thể rời khỏi nước lâu, hơn nữa trong nước còn phải có đầy đủ oxy nên anh Hồng đã liên hệ trước với người mua, sau đó mới dám đến mua hàng.

Mười bảy nghìn cân cá bột lúc đầu đã tăng lên tám mươi ngàn cân sau hơn năm tháng được nuôi trồng trên bốn trăm năm mươi mẫu đất! Cá chạch cũng được những người nông dân nuôi từ hai nghìn năm trăm cân lên bốn mươi nghìn cân!

Ngoài việc ban đầu bỏ tiền mua cá giống và chạch giống, về sau các thôn dân dốc lòng chăm sóc, bọn nhỏ cũng bắt sâu bọ nuôi nấng, cộng thêm cỏ khô, bánh ngũ cốc, thì trong mắt mọi người cũng không được coi là đầu tư thêm.

Có nhiều cá và chạch như vậy, anh Hồng ngược xuôi kéo hàng, vừa mệt vừa vui. Anh ta cầm giấy lái xe, vòng qua những hợp tác xã cung ứng tiếp thị, chạy qua khắp các tiệm cơm, nhà ăn quốc doanh của nhiều đơn vị lớn trong toàn tỉnh, mất nửa tháng mới bán hết một trăm hai mươi nghìn cân sản phẩm.

Sau đó anh ta tiếp tục bán hai trăm hai mươi tấn dưa hấu trong vòng một tuần.

Khi trở lại, anh ta trực tiếp đến công xã, ký hợp đồng với An Tri Hạ, thuận đường thanh toán tiền.

Kể từ khi nhà máy nông nghiệp phụ mở, mọi người đều bận rộn, lúc này chỉ có An Tri Hạ ngồi chờ một mình. Ký xong hợp đồng dưới sự chứng kiến của xã trưởng, anh Hồng vừa nháy mắt với An Tri Hạ, vừa lớn tiếng nói: "Xưởng trưởng Tiểu An, đưa anh đi xem trại nuôi gà của các cô đi? Vừa vặn anh lái xe đến, có thể kéo một xe gà sống về bán, đợi thông đường rồi, ngày nào anh cũng cho mấy đứa em cấp dưới lái xe đến nhập hàng."

An Tri Hạ cười gật đầu, ngồi trước xe của anh Hồng đi đến trại chăn nuôi.

"Có mối làm ăn lớn như thế, anh cứ mặt dày gọi em là em Hạ vậy." Lần này anh Hồng không mang cấp dưới đến, vừa lái xe vừa cười nói: "Anh biết lần này em và người anh em Phòng cung cấp tiền cá bột chính, định lấy 50% lợi nhuận làm vốn, còn chỉ ăn trong vòng một năm? Em cũng thật là, nếu như anh đoán không lầm, em bán hết cho anh, chẳng lẽ là định chuẩn bị trở lại thành phố sao?"

An Tri Hạ nhíu nhíu mày, buồn bực nói: "Hành động của em rõ ràng như vậy à? Sao lại đoán được chi tiết từng bước thế?"

"Em là phục vụ vì nhân dân, cho nên cảm thấy cầm tiền như cầm lửa, hay là do mọi khoản quá rõ ràng, không thu vào tay được?" Anh Hồng rất thẳng thắn hỏi: "Em có thể thu được rất nhiều lợi nhuận chỉ bằng cách rót vốn, sao lại dại dột chỉ ăn vốn một năm?"

"Bây giờ có nhiều tiền cũng đâu thể tiêu hết." An Tri Hạ nhún nhún vai, thời này ít nhà bán, lại không có xe thể thao hay trang sức để mua, tiền đối với cô mà nói chỉ là một con chữ số.

"Ngốc à? Tiền có thể đổi thành cá hoa vàng vùng ven biển để bảo đảm giá trị. Chiếu theo trình độ phát triển của nước ta, chưa tới hai mươi năm nữa chắc chắn em sẽ tiêu xài không hết." Anh Hồng ý vị sâu xa nói.

An Tri Hạ kinh ngạc nhìn anh ta, chẳng lẽ đây cũng là người xuyên qua? Sao lại thấy trước được?

"Vùng ven biển đang phát triển nhanh chóng, ai mà chẳng muốn có một cuộc sống hạnh phúc? Sớm muộn gì cũng sẽ có một cơn gió thổi qua cả nước, đây là chân lý anh khám phá suốt mười năm qua, chắc chắn em sẽ không phải chịu thiệt thòi." Anh Hồng chân thành truyền thụ kinh nghiệm, rồi quay lại chủ đề: "Anh không lừa em đâu, vì đây là cá, chạch nuôi trên ruộng lúa, anh phải dùng hết miệng lưỡi khen ngợi chúng nó mới có thể bán được giá như thế."

"Cũng may cá và chạch rất ngon, nhanh chóng bán hết một trăm hai mươi nghìn cân, kiếm được một trăm hai mươi tư nghìn đồng!"

Bình Luận (0)
Comment