Anh Hồng cười nói: "Vậy tôi thay mặt hai anh em nhà họ An cảm ơn ông Tạ Khiêm, sau này tôi sẽ đích thân dẫn bọn họ đến cảm ơn ông."
"Được rồi, tôi còn không biết cậu nữa sao Hồng Ngân Bồn, nói tìm tôi xin lỗi, hoá ra là nhờ tôi che chở hai người bọn họ? Ở kinh đô này tôi cũng chỉ là túi tiền trong mắt quý nhân, bảo bọn họ có việc thì nhờ người chuyển lời là được, nhớ kỹ, ông đây bận lắm, lần một lần hai thôi, không có nhiều lần đâu!"
"Được rồi, hai anh em bọn họ đều rất hiểu chuyện, bình thường sẽ không gây rắc rối cho ông." Anh Hồng vui vẻ lớn tiếng đáp lại, tay chỉ vào món đặc sản địa phương mình mang theo.
"Cái gì đấy?" Nhìn cái thùng giấy xấu xí đã bị đụng móp, ông Khiêm ghét bỏ nhíu nhíu mày: "Hồng Ngân Bồn cậu tới thì tới, tôi cũng không ghét bỏ gì, nhưng trong kinh đô cái gì chẳng có, mang những thứ đặc sản địa phương này, người gác cổng còn tưởng có họ hàng nghèo đến nhà tôi đấy. Nếu cậu có tâm thì đưa đại đoàn kết, chắc chắn ông sẽ vui vẻ đưa hai tay nhận!"
"Ông Khiêm, tôi mà đưa đại đoàn kết cho ông thì thô tục lắm. Ông cầm tiền không phải mua đồ sao? Gà địa phương này là thả rông, chăn nuôi khoa học, ăn rất ngon. Tôi sợ gửi bưu cục lâu thịt sẽ hư, nên mới cố ý ngồi xe lửa mang đến cho ông. Chờ bảo mẫu làm cho ông ăn xong thì biết. Ầy, tôi mang theo một thùng, ông giữ lại ăn hoặc tặng ai cũng được."
"Không phải chỉ là gà địa phương thôi sao, hương vị có gì đặc biệt? Chẳng lẽ có thể đẻ trứng vàng?" Nói thì nói thế nhưng ông Khiêm vẫn dùng chân mở thùng ra nhìn vào bên trong, từng con gà trắng bóng được bọc chân không, bây giờ thời tiết lạnh, có thể bảo quản lâu: "Công xã Ngũ Kỳ kia chăn nuôi?"
"Đúng vậy, bây giờ trại nuôi gà không nhiều, rủi ro quá lớn. Gà chúng ta mua trên thị trường đa phần đã quá tuổi đẻ trứng phải bán đi. Ngay cả gà trống cũng không ngon bằng gà được người ta nuôi nấng khoa học."
"Được rồi được rồi, đừng khen nữa." Ông Khiêm nói xong liền gọi bảo mẫu: "Dì à, trong nhà có khách, dì dọn bàn đi, đúng rồi, cầm một con gà đi chế biến nữa..."
"Một nửa hầm với khoai tây, một nửa kho tàu, xương để nấu canh!" Nói rồi anh Hồng không nhịn được chảy nước miếng, tiếp tục khen ngợi: "Ông Khiêm, tay nghề nấu ăn của An Tri Thu không tệ, tôi từng thử rồi, ăn xong có thể thèm nửa tháng, để cậu ta làm phụ bếp không phải hơi phí sao?"
Ông Khiêm không khách khí đá anh ấy: "Cậu cho rằng tôi mở tiệm cơm quốc doanh ở kinh đô, muốn cho ai vào thì vào, muốn cho ai làm đầu bếp thì cho sao? Đầu bếp nhất định phải có bối cảnh vững vàng, hoặc là đầu bếp gia truyền. Cậu ta là một người không có kinh nghiệm, có thể làm phụ bếp đã tốt lắm rồi, cậu còn muốn cái gì nữa?"
"Nghĩ tôi thực sự sẽ hố tiền, không xử lý được việc gì, khi chia sẻ không mềm lòng, khi làm việc thì lại từ chối sao?"
Lúc ăn cơm, thịt gà và canh gà trên bàn cực kỳ được yêu thích, mùi vị rất ngon, thịt mềm săn chắc, ai cũng ăn thêm một bát.
Nghe tin gà này là Hồng Ngân Bồn mang đến, ông bà cụ trực tiếp lấy nửa thùng chuẩn bị mang cho các bạn già. Chị gái anh rể sát vách ngửi thấy mùi cũng muốn lấy gần một nửa, vợ muốn gửi năm con cho lãnh đạo, con trai học theo muốn lấy bốn con cho giáo viên bạn học, ông Khiêm dang tay giữ lại, nói mình cũng cần quản lý quan hệ, khó khăn lắm mới giữ được ba con.
Ông ta u oán trừng mắt nhìn Hồng Ngân Bồn: "Ngồi xe lửa mang gà cho tôi xa như thế, còn không biết mang nhiều một chút, một thùng sao mà chia đủ? Thiếu bao nhiêu đây này!"
Anh Hồng buồn cười nói: "Chờ khi nào hai anh em nhà họ An tới, tôi sẽ gửi cho ông mấy thùng hàng năm nay theo xe! Đúng rồi, nếu có điều kiện, tôi sẽ gửi thêm một ít thịt dê, thịt lợn đen và trứng hai lòng! Để ông có mặt mũi tặng quà Tết hơn chút!"