"Thím Bình Dương cho mỗi đứa bọn em một viên đường phèn, phần còn lại gói trong khăn tay bỏ vào túi quần bên phải, thím ấy keo kiệt lắm! Còn nói nếu như bọn em nói những gì thím ấy dạy cho mọi người nghe, thì sẽ cho mỗi đứa một viên đường phèn nữa."
"Chị Tiểu An, chúng em không nói dối, là em bé ngoan, có được ăn kẹo sữa thỏ trắng không ạ?"
Vợ Bình Dương lập tức che túi quần theo bản năng, hành động này không phải đã giải thích vấn đề sao? Sau đó, cô ta rũ bả vai xuống, khẽ cắn môi thú nhận: "Đúng, là tôi dạy chúng nó nói như thế, nhưng mấy người cứ thử hỏi lại mà xem, có phải Phương Hồng Diệp và An Tri Thu thật sự ôm nhau hay không?"
Cô bé bỏ kẹo sữa thỏ trắng vào trong túi, bóc một cái bỏ vào miệng, hai má phồng lên, chớp mắt nói lớn: "Ánh sáng đèn điện chói mắt quá, chúng cháu không nhìn thấy cái gì cả!"
Những đứa trẻ khác cũng ngậm kẹo cùng nhau lắc đầu: "Không thấy, không thấy."
"Chúng mày nói dối!"
Bọn nhỏ che miệng lắc đầu liên tục kêu lên: "Không có nói dối, chúng cháu không nói dối, mới được ăn kẹo!"
Người lớn ôm lấy con nhà mình, hung ác nói với vợ Bình Dương: "Làm sao, còn dám mắng trẻ con trước mặt chúng tôi, cô giỏi lắm!"
"Cái gì mà vợ đội trưởng đội dân quân chứ, tôi thấy cô phải là người lấy việc công làm việc tư mới đúng!"
"Tôi cũng không tin là không có ai nhìn thấy Phương Hồng Diệp và An Tri Thu chạy về phía nhà vệ sinh công cộng. Dù sao bọn họ mập mờ cũng không phải ngày một ngày hai rồi." Vợ Đồng Bằng giận tới mức lôi chuyện bình thường ra nói: "Nhà họ An không có người lớn, ngày nào Phương Hồng Diệp cũng chạy tới cửa, cho dù An Tri Thu không có ở nhà đi nữa, ai mà biết nó có gửi thư tình qua An Tri Hạ hay không?"
"Nếu quan hệ giữa nhà họ An với nhà trưởng thôn không tốt thì có thể tách khỏi khu thanh niên trí thức ra ở riêng sao? An Tri Hạ có thể tự mình vào công xã? Trưởng thôn có thể dùng tiền của chúng ta xây trường tiểu học tích lũy thanh danh? Phương Hồng Diệp có thể đi khắp nơi tuần diễn kiếm tiền?"
An Tri Hạ cười lạnh một tiếng, trực tiếp kéo cổ cô ta lại tát mạnh một cái, tốc độ cực nhanh, chờ người nhà họ Thôi và nhà họ Lưu kịp phản ứng tiến lên ngăn cản, cô đã buông người ra, lòng bàn tay đỏ bừng.
"Cái mồm sinh ra là để ăn, không phải để vu khống người khác. Thật sự cho rằng anh em chúng tôi dễ bị bắt nạt? Sao thế, cô biết Thôi Cẩu Đản định làm bậy con gái người ta, nên cố tình lấy chị Hồng Diệp và anh trai tôi ra ngăn cản?"
"Ôi, các người cũng quá ngây thơ rồi, sự thật là sự thật, không thể che giấu sự liên quan giữa các người được đâu."
"Trưởng thôn, tập tục trong thôn chúng ta thật sự cần phải chấn chỉnh lại. Mặc dù bên ngoài rất ồn ào, nhưng nếu nơi này yên tĩnh quá, cũng sẽ để một số người quên mất gốc rễ, phô trương muốn làm gì thì làm."
Phía sau lưng cô là An Tri Thu, Hàng Hướng Lỗi và mấy thanh niên trí thức, căn bản không sợ người nhà họ Thôi, nhà họ Lưu.
Ngược lại vợ Bình Dương sợ hãi, che mặt trốn sau người thân, không dám mở miệng nói lung tung nữa.
Trưởng thôn và bí thư thôn trao đổi ánh mắt, thảo luận vài câu với nhóm ủy viên phía sau, trầm mặt lạnh lùng nói: "Thanh niên trí thức Tiểu An nói đúng, chúng ta không thể bỏ qua sai lầm vượt quá nguyên tắc. Nếu không sau này bọn nhỏ học theo, tập tục của thôn Hà Đường chúng ta sẽ bị mất gốc!"
"Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan, hai người định giải quyết như thế nào? Muốn chúng tôi đưa hai người đến cục cảnh sát, buộc tội có hành vi lưu manh làm chuyện xấu sao?"