Tội lưu manh thời đại này đặc biệt nghiêm trọng, người nào phạm phải sẽ bị xử bắn. Lúc này Thôi Thiên Hạo mới rùng mình phản ứng lại, ngẩng đầu u ám nhìn về phía An Tri Hạ, thấy cô nhấc chân lên, nơi nào đó vừa cảm thấy hồi phục lại bắt đầu đau không chịu nổi.
Anh ta dời ánh mắt nhìn Kỳ Vân Lan được quấn quần áo đang ngẩn người, trước mắt không còn sự lựa chọn nào khác, nghiến chặt răng hít một hơi thật sâu. Thôi Thiên Hạo khàn giọng nói: "Tôi sẽ cưới đồng chí Kỳ Vân Lan làm vợ, vậy nên không có tội lưu manh."
"Hạo à, rõ ràng là nó dụ dỗ con, Kỳ Vân Lan mới phải vào cục cảnh sát. Chúng ta không thể nhận được, mẹ cũng không cho phép một người phụ nữ bị tất cả đàn ông trong thôn nhìn hết cơ thể bước chân vào nhà họ Thôi!" Tiền Ngọc Lan không chịu nổi hét lên.
"Đúng vậy, chú nó à, thanh niên trí thức Kỳ nhìn thì không có gì nổi bật, nhưng lại là thủ phạm đầu sỏ, chẳng phải mọi chuyện trong nhà chúng ta đều liên quan đến cô ta sao? Nếu cô ta vào nhà chúng ta thì sao chúng ta có thể sống yên ổn nữa?" Chị dâu nhà họ Thôi cũng lắc đầu ghét bỏ, không đồng ý.
"Đủ rồi, mẹ, chị dâu, hai người có thể tỉnh táo một chút được không? Đừng làm loạn nữa, bây giờ người trong thôn đều nghĩ là con, là con xé rách quần áo của Kỳ Vân Lan, ngay cả cục cảnh sát cũng đưa ra phán quyết như vậy! Hai người muốn con bị xử bắn vì sự thoải mái của mình sao?" Thôi Thiên Hạo hét lên một cách cuồng loạn, khiến những đứa trẻ sợ hãi lao vào vòng tay cha mẹ oà khóc.
"Thanh niên trí thức Kỳ, câu trả lời của cô là gì?" Trưởng thôn nhìn Kỳ Vân Lan, bình tĩnh hỏi.
Kỳ Vân Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn lướt qua đám người, lại không nhìn thấy người mình muốn gặp, cuối cùng dừng ánh mắt trên người An Tri Hạ: "Bây giờ mày đắc ý vui vẻ chưa? Rõ ràng là Thôi Thiên Hạo muốn..."
Còn chưa kịp nói xong, Thôi Thiên Hạo ngồi trên mặt đất đã nhảy dựng lên, bước tới tát cô ta một cái thật mạnh: "Kỳ Vân Lan, con mẹ nó cô đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa, ai oan cũng không đến lượt của cô! Nếu tôi mà phải vào cục cảnh sát, cô cũng đừng hòng sống yên bình cả đời!"
Kỳ Vân Lan che mặt tức giận đến phát run, nhưng lại không thể tự tin phản kháng, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng: "Trưởng thôn, tôi kết hôn! Nhưng dù sao tôi cũng là nhà gái, chuyện xảy ra trong thôn các người, nếu các người không làm gì đó, thì cho dù có phải nhảy sông làm rõ ý chí cầu cấp trên điều tra, tôi cũng sẽ không nhượng bộ."
Mọi người cũng bị chọc tức, đây rõ ràng là hình thức uyên ương tôi tình anh nguyện, sao còn trách mọi người ăn dưa hóng chuyện? Cô ta không biết kiềm chế hành vi, còn dùng cái chết đòi hỏi lợi ích?
"Cô nhảy đi, không ai thèm cản cô đâu. Bản thân còn không tự coi trọng tính mạng, kể cả phía trên có biết cũng không ai nói gì."
"Tưởng chúng tôi sợ cô à, là một cô gái còn không biết xấu hổ, làm sao chúng tôi vớt vát nổi nữa?"
An Tri Hạ cũng cười lạnh nói: "Kỳ Vân Lan, đừng coi người khác là đồ ngốc, không ai kề dao vào cổ bắt cậu nhảy sông. Nhưng mà, nể tình ở cùng phòng vài hôm, nếu cậu nhảy thật thì chắc chắn tôi sẽ lập bia mộ cho cậu, trên đó viết Kỳ Vân Lan, đồng chí tốt lấy cái chết làm rõ ý chí, để mọi người có thể coi trọng cậu một chút."
"Đừng nói những điều vô nghĩa nữa, doạ ai vậy trời?"
Mọi người xung quanh không hề sợ hãi trước dáng vẻ và lời nói của Kỳ Vân Lan, ngược lại còn kích động hưng phấn hơn. Kỳ Vân Lan chán nản ngồi phịch xuống đất, cô ta cũng không biết làm sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Rõ ràng, rõ ràng vào giờ này năm ngoái, cô ta còn nóng lòng đi khắp nơi xin tiền, sau đó còn hăng hái theo đám người chuẩn bị về nông thôn hỗ trợ xây dựng, mục đích là để được sống bạc đầu với đại lão.
Cô ta từ mấy chục năm sau trọng sinh về đây, sao lại có thể đánh một con bài tốt thành như này?
Thật không cam lòng!
Nhưng cô ta cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực...