Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 257

Chương 257 - Chương 257 -

An Tri Thu cũng ôm lấy em gái bùi ngùi không thôi, giây trước mình vẫn còn là một cậu bé ngốc nghếch chuyên tâm làm việc, giây sau đã bắt đầu cân nhắc chuyện kết hôn, cứ như trách nhiệm khi lớn lên nhất định phải làm. Chuyện kết hôn còn chưa diễn ra, bọn họ đã lo lắng bất an, đến khi em gái có người yêu rồi kết hôn thì phải làm sao bây giờ?

"Hạ Hạ, nhà mình không có anh em khác, chỉ có một mình anh rất cô đơn, hay là sau này em tìm chồng về chúng ta cùng nhau ở chung, cả nhà nhiều người vui vẻ thật hạnh phúc biết bao."

Nghe những lời ngốc nghếch của anh trai, An Tri Hạ mất hết cảm xúc, lau sạch nước mắt nước mũi trên người anh trai, ha ha hai tiếng nhanh chân đi trước.

An Tri Thu gãi đầu, em gái có ý gì, ngại ngùng sao?

An Tri Hạ tắm rửa xong vào phòng nằm xuống, đột nhiên ngồi dậy, An Tri Thu và Phương Hồng Diệp, có lẽ bọn họ là một đôi định mệnh, hồng diệp tri thu, nhân duyên đã sớm ước định, quay tới quay lui cũng không trốn khỏi duyên.

Trưởng thôn chắp tay sau lưng vuốt ve tẩu thuốc, nghĩ đến hai anh em nhà họ An, vậy là chỉ cần bà nhà và con gái đồng ý thì có thể kết hôn rồi? Hôn sự của con gái được giải quyết trong một đêm, ông ấy cảm thấy như có một cục vàng từ trên trời rơi xuống, nện lên đầu choáng váng, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.

Nghĩ lại ngoại hình, dáng người, vóc dáng, bằng cấp và kỹ năng nấu ăn ngon của chàng rể tương lai, quan trọng nhất là chăm chỉ, có trách nhiệm, biết yêu thương người khác, cho dù là các công nhân ở mười dặm tám hương, hay thậm chí trong thành phố, thị trấn cũng không sánh bằng. Trong lòng ông ấy vui vẻ gật gù đắc ý khẽ ngân nga hát bước vào sân.

"Ôi chao, ông nó à, ông uống bao nhiêu rượu rồi? Trong nhà lo lắng bao nhiêu ông còn có tâm trạng ngâm nga sao?" Thím Phương vợ trưởng thôn hai mắt đỏ hoe ném khăn vải cầm trong tay tới.

Cả nhà đông đủ, ai nấy đều gục đầu ngồi trong phòng chính, chờ ông ấy trở về quyết định.

"Mọi người đều ở đây sao?" Trưởng thôn nhíu mày vui vẻ chào hỏi, ngồi vào chỗ của mình, lấy tẩu thuốc lào ra đang định nhét thuốc vào tẩu.

"Hút cái gì mà hút?" Thím Phương kìm nén bực bội trong lòng, không phát tiết được ra miệng, hung hăng giật lấy tẩu thuốc của ông ấy.

"Làm sao vậy?" Trưởng thôn cũng không tức giận, hớp một ngụm trà lạnh trên bàn, đưa tay sờ miệng.

"Sao cái gì nữa? Ông còn hỏi tôi làm sao à? Ông làm trưởng thôn kiểu gì thế? Con gái nhà mình chịu oan ức hai lần, trì hoãn hôn sự đến bây giờ, có khi sau này không lấy được chồng nữa, ông còn nói làm sao vậy!"

"Bữa tối nay bỏ nhiều ớt quá à, sao người bà nóng giận thế?" Trưởng thôn bất mãn chậc chậc hai tiếng: "Chuyện của Hồng Diệp không phải đã rõ ràng rồi sao? Mọi người đều biết, sẽ không nói nhảm ra ngoài."

"Tôi thấy ông uống hai chén rượu xong đầu nhão luôn rồi, Hồng Diệp nhà ta không sao, nhưng cái miệng của mọi người có vấn đề, nói qua nói lại kiểu gì cũng biến dạng. Ông nhìn đi, chỉ hai ngày nữa thôi, lại có một đám chó mèo vớ vẩn đến cửa nhà ta cầu hôn nữa cho xem!"

Trưởng thôn bình tĩnh nói: "Vậy bà nói phải làm sao?"

"Tôi, chúng tôi cũng không biết phải làm sao mới bàn bạc với ông đó." Thím Phương tức giận đến mức ngực phập phồng, những người khác nhà họ Phương cũng nghiến răng căm hận nhà họ Thôi và nhà họ Lưu, cũng vì cảm thấy đau lòng cho Phương Hồng Diệp vô tội bị tác động.

"Hồng Diệp nhà ta tốt bao nhiêu, xinh xắn, thông minh lại hiểu chuyện, mấy người mặt mẹt kia không muốn cho con bé sống tốt, hết lần này đến lần khác dội nước bẩn lên người nó, bảo sao không sinh được cháu trai, Tri Hạ nói đúng, sống không có đức, trời cao cũng không vừa mắt!"

Bình Luận (0)
Comment