"Hay là, hay là để em gái ở nhà mẹ con trụ một thời gian, chờ mọi người nói chán mấy ngày rồi gọi em ấy về. Nói không chừng còn có thể tìm được người phù hợp bên khu mẹ con sống?" Chị dâu cả nhà họ Phương ngập ngừng đề nghị.
"Về nhà mẹ con đi, nhà mẹ con ở sát huyện thành, có khi còn tìm được công nhân nữa."
"Không được." Thím Phương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Nhà các con cách đây không xa, nếu lỡ Hồng Diệp thật sự tìm được đối tượng hoặc kết hôn, người nhà trai nghe được chuyện thấy không vui thì sao? Đây không phải giúp con bé, mà là hại nó."
"Lại nói yêu cầu trước kia của con bé là công nhân, không quan trọng là công nhân gì. Nhưng bây giờ con gái có tiền đồ, quản lý đoàn tuần diễn hàng trăm người kia, lương tháng sáu bảy mươi đồng, còn chưa tính các loại ngân phiếu định mức và trợ cấp. Công nhân bình thường không xứng đáng, ít nhất phải có phòng riêng trong nhà! Đây là suy nghĩ chung của tất cả các bà mẹ, con gái xuất sắc thì con rể cũng phải xuất sắc mới xứng tầm."
"Nhưng dạo này có bao nhiêu nhà trai chấp nhận con dâu chưa chồng mang tiếng xấu bước chân vào cửa?"
Bà ấy thật sự có thể sầu bạc tóc.
Thấy nếp nhăn trên mặt vợ ngày càng nhiều, trưởng thôn không kìm được mà nói thẳng: "Vậy thì để Hồng Diệp kết hôn với Tri Thu đi."
Một câu nói khiến những người trong phòng nổ tung, ngay cả thím Phương cũng không chịu nổi nói: "Ông nó , chúng ta không thể làm khó người ta như thế được, Hồng Diệp nói, nếu lúc đó không có Tri Thu đỡ thì con bé đã bị va vào tảng đá vỡ đầu rồi."
"Người ta còn đưa con bé chạy thoát, không bị bắt lại, chúng ta không thể vô lý ỷ lại người ta."
"Hơn nữa." Bà liếc nhìn con gái, thấy cô đỏ bừng mặt, hiển nhiên có chút suy nghĩ, liền đau lòng nhẫn tâm nói: "Không phải hôm qua ông nói có người điều tra hồ sơ của hai anh em bọn họ sao? Bọn họ sắp trở lại thành phố, Hồng Diệp nhà chúng ta là hộ khẩu nông thôn, hai người kết hôn thì giải quyết hộ khẩu như thế nào?"
Phương Hồng Diệp nghe vậy thì sắc mặt tái mét, khó khăn nói: "Cha mẹ, con mệt mỏi về phòng ngủ trước. Con biết bản thân thế nào, thanh niên trí thức An quá tốt, con không xứng được. Mọi người đừng hao tâm tốn sức vì con, sau này con sẽ tìm con rể về cho cha mẹ."
Nói xong, cô ấy che miệng định chạy ra ngoài.
"Dừng lại, tất cả mọi người đang nói chuyện của con, con nghe xong lời cha nói rồi đi." Trưởng thôn lên tiếng ngăn cản, lạnh mặt nói: "Con thế nào, con tự biết? Sách giáo khoa cấp ba trong phòng sắp bị con lật nát hết, sách ngoại khóa trong cái rương kia cũng sắp tan thành sợi bông, sáng nào mở mắt cũng học thuộc lòng, buổi tối thắp đèn dầu đến canh ba, mực trong bụng chẳng kém gì những học sinh cấp ba trong thành phố."
"Nửa năm này mọi người đều thấy rõ sự ưu tú của con, bây giờ con đi ra ngoài, đến tận kinh đô, Thượng Hải, Thâm Quyến, ai dám che giấu lương tâm nói con quê mùa không có kiến thức?"
"Con tự coi thường mình, không nhìn thấy sự nỗ lực của bản thân, không nhận ra sự tiến bộ của bản thân. Vậy cho dù có kết hôn, con cũng không thể đặt mình ngang hàng với đối phương, cuộc sống cũng khó khăn y như vậy."
Đôi mắt Phương Hồng Diệp đỏ hoe, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống: "Nhưng, nhưng cậu ấy phải đi, phải về kinh đô, con, con không không thể giữ cậu ấy lại."
"Thế là con thích Tri Thu?" Trưởng thôn trầm giọng hỏi.
Phương Hồng Diệp mím chặt môi, mặt lập tức đỏ bừng: "Thích, thích thì sao chứ, bọn con đâu có xứng đôi vừa lứa."