Cô cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, bắt đầu lục tung tủ đồ lên. Bất kể chuyện có thành hay không, nhưng thân là nhà trai lần đầu tới cửa nói chuyện cưới xin, nhất định phải trịnh trọng để nhà gái cảm nhận được thành ý của bọn họ.
Cô đến từ thế kỷ 21, không biết nhiều về thủ tục kết hôn trong thôn, cũng không có bất kỳ người lớn nào giúp đỡ thu xếp. Cô chỉ có thể cố gắng hết sức, càng nhiều lễ càng không bị trách mà.
Hai thùng sữa mạch nha, hai túi sữa bột, sáu hộp trái cây đóng hộp, sáu gói điểm tâm, hai mảnh vải bông in hoa xinh xắn, nghĩ lại người nông thôn thích khoa trương, mặt mũi, cô liền cho hết vào túi lưới, đảm bảo người đi đường có thể nhìn thấy rõ ràng.
Còn nhớ kiếp trước cô nghe trợ lý nhỏ nói lấy vợ ở quê phải có sính lễ, tốn hai ba triệu đồng. Có tiền không? Chưa chắc, đa số đều là họ hàng, bạn bè cho vay gom lại, đến nhà gái làm màu rồi trả về. Mặc dù cô không thể đồng ý với loại phong tục lừa mình dối người này, nhưng cũng có thể hiểu được, có lẽ đó là hi vọng nhà gái gửi gắm, mong con mình được hạnh phúc, được nhà trai tôn trọng, nâng niu yêu chiều?
Trước khi ra ngoài, An Tri Hạ treo thêm một túi táo và cam lên tay lái.
"Em gái, chúng ta chỉ đi xem mắt một chút, chưa chắc hôn sự đã thành, em lóng ngóng khoa trương như vậy, không biết người trong thôn sẽ nói thế nào." An Tri thu bị hai túi đồ to đùng của em gái doạ sợ: "Lễ kết hôn chính thức trong thôn còn chưa đến mức này đâu."
"Anh à, anh là gia đình của em, nhà mình là nhà mình, nhà mình có thì sao không được dùng? Người trong thôn chỉ có thể đấm ngực dậm chân, hối hận không đẩy con gái mình quen anh sớm hơn thôi."
"Con bé này." An Tri Thu bị cô làm đỏ mặt, trực tiếp nghiêm mặt đẩy xe sải bước đi.
An Tri Hạ cười khóa cửa lại, chắp tay sau lưng đi theo.
"Ui, thanh niên trí thức An, xưởng trưởng Tiểu An, hai người đi đâu vậy? Sao lại mang nhiều đồ tốt như thế?" Con mắt thôn dân dán chằm chằm, nhìn những thứ đồ tốt mà họ chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, toàn thân kích động không thôi, giống như đồ được mang tới nhà mình.
"Ai da, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa." An Tri Hạ cười rất thân thiện, đưa tay vỗ vỗ đùi lắc đầu bất lực nói: "Anh trai cháu ngốc quá, nhà cháu lại không có người lớn sắp đặt hôn sự cho anh ấy. Cháu nhỏ tuổi không hiểu việc này, cũng xấu hổ lo lắng lắm. Con trai nhà ai mười tám tuổi chẳng bắt đầu đi xem mắt? Có mỗi anh ấy đầu óc chậm chạp, không nghĩ đến chuyện này."
"Hôm qua có người bắt gặp anh ấy trêu ghẹo chị Hồng Diệp, thế rồi anh ấy đột nhiên được khai sáng, cảm thấy mình đã trưởng thành, muốn lấy vợ sinh con."
"Vừa vặn chị Hồng Diệp bị mọi người hiểu lầm, sau này thanh danh bị ảnh hưởng. Anh cháu không ưa loại chuyện như vậy, cảm thấy mình có liên quan đến việc này, liền muốn chịu trách nhiệm. Sợ bà mối không giải thích rõ ràng nên đành phải đích thân đến nhà chú Phương hỏi thăm."
Mọi người nghẹn họng, bọn họ chỉ trêu thôi mà, không phải hôm qua đã làm rõ vụ nhà Bình Dương hãm hại Phương Hồng Diệp và An Tri Thu rồi sao? Tại sao thanh niên trí thức An này lại nghiêm túc như thế? Bọn họ cũng muốn con gái mình bị người khác hãm hại, vớt được cậu con rể giàu có!
"Nhà các cháu không có người lớn, cũng không có kinh nghiệm gì, cho dù sợ bà mối truyền lời không hay, cũng không thể ngơ ngác đi thẳng tới đó! Vậy sẽ lại bị người khác nói này nói nọ." Một bác gái tốt bụng không nhịn được nhắc nhở: "Ít nhất các cháu cũng phải tìm người lớn đi cùng."
An Tri Hạ híp mắt cười, tiến lên khoác tay bác ấy: "Vậy bác gái đi với bọn cháu một chút nha?"
"Được được được, chỉ cần các cháu không chê bác Hoa ăn nói vụng về, bác sẽ đi cùng." Bác Hoa cười trên mặt nở hoa, liên tục gật đầu đồng ý.
Cũng có không ít người thích hóng chuyện theo sau, cùng nhau đi bộ đến nhà trưởng thôn.
Đi bộ đến đường cái trong thôn, bọn họ tình cờ gặp Thôi Thiên Hạo và Kỳ Vân Lan đang đạp xe lên huyện lấy giấy chứng nhận.