"Không cần đâu, chỉ cần vợ chồng trẻ hạnh phúc bên nhau thì cái gì cũng tốt, hơn nữa cả thôn chúng ta đều nhận ân huệ của cháu, bác không thể cầm tiền nữa." Bác Hoa liên tục khoát tay.
"Cái này thì khác, bác ơi đây là tiền mừng cưới, bác phải nhận." Nói xong An Tri Hạ vẫy tay với bác ấy, kéo anh trai đạp xe về nhà.
Vừa về đến nhà, hai người tranh thủ nghỉ ngơi uống nước, rồi bàn bạc xem nên mua gì ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, tốt nhất là mua luôn hai lần lễ. An Tri Hạ còn phải tìm anh Hồng hỏi chút chuyện trở lại thành phố, xem khi nào nên sắp xếp hôn lễ, có cần mua thêm đồ dùng tân hôn hàng ngày hay không.
Bọn họ vừa chuẩn bị đẩy xe ra thì bị Phương Hồng Lợi, anh hai nhà họ Phương chặn ở cổng.
Phương Hồng Lợi cầm cái bao tải trong tay, cười ha hả nhét đồ vào lòng An Tri Thu, cũng không bước vào sân nói: "Mẹ anh sợ hai đứa không biết tập tục ở đây nên cố ý bảo anh vội vàng đến giải thích. Thanh danh em gái anh bị tổn hại, tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của con bé. Cho nên cha mẹ anh định nghiêm ngặt dựa theo tập tục, phải từ chối hai đứa hai lần, lần thứ ba mới có thể miễn cưỡng mở miệng đồng ý."
"Lễ các em đưa đến quý quá, mẹ anh giữ lại một ít, còn lại anh mang trả cho các em, chờ lần sau hai đứa đi mua thêm ít đồ cầm qua là được."
Hai anh em nhà họ An nhất định không nhận, anh trai còn chưa kịp mở miệng, An Tri Hạ đã nói: "Anh hai Phương, hai anh em bọn em đều đi làm có lương, không thiếu tiền tiêu, những thứ này là trong khả năng, thể hiện thành ý của bọn em. Bọn em cũng đâu thể cầm mấy quả trứng gà đường đỏ đến cửa lần đầu như người trong thôn, khi mà có thể lấy ra những món lễ này chứ?"
"Em và anh trai đã có tính toán trong lòng, bọn em cho thì mọi người hãy nhận lấy."
Nhét bao tải vào lòng Phương Hồng Lợi, An Tri Thu cười nói: "Anh hai, chúng em lên huyện trước."
Cả hai khóa cửa, lên xe chạy mất. Phương Hồng Lễ lại miễn cưỡng xách bao tải về nhà.
Vào huyện thành, hai người chạy đến chợ đen trước, tìm được cậu bé canh gác, sau khi ra ám hiệu thì hỏi anh Hồng ở đâu.
Cậu bé nhìn hai người họ cười nịnh nọt: "Chị gái họ An, thôn Hà Đường sao?"
"Đúng, không biết anh Hồng có ở trong huyện hay không?" An Tri Hạ cười gật đầu, theo thói quen nhét kẹo sữa thỏ trắng vào tay người ta.
Cậu bé cười tươi hơn, dắt hai người vào một góc, móc từ trong ngực ra một bức thư: "Cuối năm ông Hồng rất bận rộn, đi buôn bán khắp cả nước, không ở trong huyện, nhưng trước khi đi ông ấy đã giao cho em một bức thư. Nói nếu như chị Tiểu An đến thì đưa cho chị."
An Tri Hạ nhận lấy bức thư, trực tiếp xé ra đọc cùng anh trai.
Nét chữ của anh Hồng rồng bay phượng múa, nhìn thoải mái sảng khoái như con người anh ấy. Anh ấy viết rất đơn giản, trực tiếp nói thẳng mình tới kinh đô tìm quý nhân, tìm việc làm cho hai người họ, một người ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị, một người ở tiệm cơm quốc doanh, đảm bảo bọn họ có thể về kinh đô ăn Tết, chỉ là chức vị không cao, lợi ích duy nhất chính là có thể chuyển hộ khẩu, chờ ổn định rồi phát triển tiếp, còn nói tin tưởng nhất định khả năng của bọn họ sẽ đạt được thành tựu.
Trong thư, anh ấy cũng tiết lộ quý nhân muốn thành lập một trang trại chăn nuôi vùng ngoại ô kinh đô, cam đoan vẫn chia một phần lợi nhuận hậu hĩnh cho cô như trước, cho nên muốn hỏi thăm ý kiến của cô.