An Tri Hạ vừa bận rộn với hôn sự của anh trai, vừa đều đặn đến công xã báo cáo mỗi ngày, từ từ bàn giao tất cả công việc trong tay.
Cô cầm một chồng tài liệu gõ cửa phòng xã trưởng, sau khi được phép thì tươi cười bước qua, đặt đồ trên tay xuống trước mặt ông, không khách sáo gọi thư ký Từ pha trà.
Xã trưởng gác công việc sang một bên, đầu tiên nhìn đồ cô đưa, cẩn thận xem qua, tháo kính xuống, xoa xoa thái dương khẽ thở dài: "Cháu thật sự chuẩn bị rời đi sao?"
"Vâng, tất cả các dự án của nhà máy nông nghiệp phụ đều đã được thu xếp, hơn mấy tháng nay cháu không đụng tay vào, bây giờ rời đi, công xã chúng ta vẫn sẽ giàu có như thường. Những tài liệu này là một số kế hoạch phát triển trong tương lai công xã cháu viết ra, tin tưởng với sự lãnh đạo của xã trưởng, nhất định công xã Ngũ Kỳ sẽ trở thành công xã điển hình của cả nước." Cô cười híp mắt nói: "Thế nào, xã trưởng, cháu có phụ lòng mong đợi của bác không?"
"Không." Xã trưởng đặt tài liệu xuống, đi ra khỏi bàn làm việc, ngồi xuống đối diện với cô: "Chẳng những không phụ, mà còn vượt quá mong đợi của bác rất nhiều! Nếu cháu muốn rời đi, bác sẽ không giữ cháu lại. Nhưng cháu đã cống hiến vì công xã, nên bác sẽ để cho mọi người ghi nhớ, nơi này là quê hương thứ hai của cháu, rảnh thì cứ đến chơi, nhìn xem có cháu tham gia, công xã chúng ta trở nên phát triển như thế nào."
An Tri Hạ cười gật đầu: "Vâng, xã trưởng, cháu đã bàn giao công việc xong xuôi, ngày mai là hôn lễ của anh trai cháu. Kết thúc hôn lễ chúng cháu phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về thành phố nên sẽ không đến công xã nữa. Cháu chúc mừng năm mới bác sớm!"
Xã trưởng liên tục ừm hai tiếng: "Đứa trẻ ngoan, các cháu cũng năm mới vui vẻ. Nếu đi đi lại lại mất nhiều thời gian, các cháu có thể viết thư để trao đổi tình hình hiện tại."
Đích thân đưa An Tri Hạ ra cổng công xã, thấy cô cười rạng rỡ vẫy tay chào mọi người, kể cả ông bảo vệ.
Mọi người cảm thán bận rộn công việc, từ khi có mấy cái dự án ở nhà máy nông nghiệp phụ, công việc của cán bộ công xã cũng theo đó mà tăng lên, không còn được ngồi uống trà đọc báo nữa. Nhưng không ai kêu khổ kêu mệt, ngược lại còn làm việc rất chăm chỉ, bởi vì tiền lương hiện tại không còn là con số cố định trong mấy năm, mấy chục năm mà còn tăng thêm thưởng chuyên cần, thưởng thành tích, các loại phụ cấp, ngay cả phúc lợi cũng không còn là mấy lạng thịt, rau quả trái cây ít ỏi, mà là thịt từ trại chăn nuôi chia theo đầu người.
Có thể nói, chỉ cần bọn họ cố gắng làm việc, tiền lương sang năm tuyệt đối sẽ vượt qua mức lương của công nhân ở tỉnh thành!
Cho nên bọn họ đặc biệt cảm kích An Tri Hạ, vì cô gái nhỏ này, bọn họ đã thống nhất nhận thức được giá trị cá nhân và giá trị xã hội, có một tương lai tươi sáng trong cuộc sống và công việc!
"Bằng lòng thả người đi sao?" Bác ba Dương thấy xã trưởng dựa vào cổng không có ý định rời đi, đưa cho ông một điếu thuốc hỏi.
Xã trưởng lau mặt, cười nhận lấy, lấy trong túi ra một que diêm châm cho bác ba Dương trước, sau đó châm cho mình, rồi mới chậm rãi nói: "Là thay công xã chúng ta và ai đó không nỡ thả người đi. Con bé tuổi còn nhỏ, nhưng tính tình phóng khoáng, cẩn thận trong công việc, ngay từ đầu nó đã không nghĩ đến việc ở công xã lâu dài, nhưng chuyện gì cũng có kế hoạch cẩn thận, rõ ràng ."
"Đổi thành cháu và ông Dương thì đâu thể vô tư như vậy chứ?"